Trong phòng thẩm vấn của Cục thành phố Nam thành, việc lấy lời khai của Tằng Mẫn Nghi vẫn còn tiếp tục.
Phòng thẩm vấn nhất thời yên tĩnh, Tống Văn cúi đầu vẽ chân dung. Phó Lâm Giang phá vỡ trầm mặc an ủi cô gái kia nói: "Cô yên tâm đi, vụ án đến chúng tôi nơi này, nhất định sẽ đem hắn tìm ra."
Miêu tả chân dung cần thiết quá trình, Tống Văn đem vẽ tốt đường viền rồi đứa cho Tằng Mẫn Nghi nhìn một chút. Tằng Mẫn Nghi nhỏ giọng đề ra một chút đặc thù, Tống Văn liền cúi đầu tiếp tục bắt đầu vẽ.
Lục Tư Ngữ vừa vặn đem ghi chép lúc trước tổng kết lại xong, khép lại nắp bút, cậu ngồi ở bên cạnh Tống Văn, quay người tiến đến gần Tống Văn, cúi đầu, đầy hứng thú nhìn Tống Văn hết sức chuyên chú mà vẽ ra hình người.
Mấy đường chì vòng quanh đường viền bộ mặt, tư thế tiêu sái vẽ lên tóc tai, sau đó bắt đầu miêu tả ngũ quan.
Lục Tư Ngữ thích xem Tống Văn vẽ vời, bút anh cầm như là có linh hồn, đó là một loại sức mạnh yên tĩnh, có lúc chỉ là vài nét bút phác hoạ, lại để người trên giấy giống như là có sinh mệnh, kỹ năng vẽ như vậy khiến lòng người sinh ra kính nể.
Hơn nữa cái tay này không riêng có thể cầm bút, còn có thể cầm súng. Trên tay ấm áp làm cho cậu lưu luyến, giống như nắm chặt nó, thì có cảm giác an toàn.
Ngòi bút đụng vào giấy, phát ra một loại âm thanh sàn sạt nhu hòa nhẹ vang lên.
Tống Văn vẽ một nửa, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lục Tư Ngữ một cái, người trước mắt nâng quai hàm, trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu tình gì, ánh đèn phòng thẩm vấn chiếu lên làn da trắng như tuyết của cậu, thần sắc thập phần chăm chú, lông mi thật dài buông xuống, yên tĩnh như là con thỏ.
Tống Văn khóe miệng không nhịn được cong cong lên, không khỏi nghĩ tới lần thứ nhất bọn họ gặp mặt, dùng khăn giấy xoa xoa khớp ngón út dính bột chì, tiếp tục vẽ.
Không lâu lắm, một bức chân dung đã hơi có hình dáng, đó là một người nhìn qua có chút phổ thông, lại ở trên mặt mày ẩn chứa tối tăm, chỉ cần vẽ thêm tròng mắt đen nhánh lên đôi mắt, giống như là vẽ rồng điểm mắt vậy, khiến một gương mặt giống như khắc ở trên giấy trắng.....
Chính lúc này, cửa phòng thẩm vấn bỗng bị người mở ra, một nam nhân hơn 20 tuổi cao gầy đi vào, vừa vào cửa liền hướng về phía Tằng Mẫn Nghi đi tới: "Mẫn Nghi, em làm sao không nói với anh một tiếng đã tới đây? Anh còn phải tra xét ghi chép em đón xe mới biết em đến nơi này."
Tằng Mẫn Nghi nhìn thấy hắn, có chút kinh hoảng mà co rụt lại về sau, sau đó cúi đầu không nói, người tới lại chính là vị bạn trai kia trong miệng cô.
Chu Hiểu đứng ở cửa một mặt lúng túng: "Xin lỗi Tống đội, nam nhân này là tới tìm người bị hại, vừa hỏi ở đâu liền vọt thẳng tới, tôi thật sự là không kịp ngăn cản..."
Phó Lâm Giang còn có kiên trì, đứng lên giải thích: "Chúng tôi đây là đang phá án, là chúng tôi gọi cô ấy đến, bạn gái anh là một người làm chứng trọng yếu, có nghĩa vụ phối hợp với điều tra của chúng tôi....."
Nam nhân kia đổ thừa không đi, cũng không dám ngạnh với bọn họ đứng ở bên cạnh Tằng Mẫn Nghi mà nói: "Cảnh sát các đồng chí muốn hỏi gì? Tôi cũng là người đương sự tối hôm qua, tôi có thể làm chứng. Chuyện tối ngày hôm qua đều là bởi vì cô ấy dắt chó đi dạo quá muộn... Không có đại sự gì."
Tằng Mẫn Nghi sờ môi, nước mắt tại trong hốc mắt xoay một vòng: "Tôi mỗi ngày đi làm trở về còn phải làm việc nhà, anh ngược lại là thì tốt rồi cả ngày đều chơi game, nếu như không phải anh quên dắt chó đi dạo, tôi làm sao sẽ buổi tối đi ra ngoài..."
"Sớm nghe anh đem chó đưa cho người khác thì chỗ nào còn có thể có nhiều chuyện như vậy..." Nam nhân kia tiếp tục cùng cô lý luận, "Ai cho em dắt chó đi dạo còn mặc gợi cảm như vậy? Nếu không làm sao lại bị như vậy. Ngày hôm qua ở đồn công an mất mặt còn chưa đủ, ngày hôm nay còn chạy đến tận Cục thành phố! Nếu như sau này để để cho người của công ty em biết đến, công tác cũng không có mà làm!"
Mắt thấy bên này muốn ầm ĩ lên, Phó Lâm Giang cau mày nói: "Các người không được ảnh hưởng đến công tác của cảnh sát chúng tôi."
Đối mặt với nam nhân có chủ nghĩa đại nam tử kia, còn không có chút thương tiếc bạn gái mình, Tống Văn có chút không vui, lấy cái bút cầm trong tay chỉ vào nam nhân kia: "Cậu có biết không? Vào sáng sớm hôm nay, có một cô gái 22 tuổi vừa mới chết rồi, nếu như ngày hôm qua, xe taxi kia không có đi qua đó, như vậy người có chuyện chính là bạn gái của cậu! Hiện tại, đừng có quấy rầy chúng tôi làm việc, lập tức cút ra ngoài cho tôi!"
Ba câu nói này nói xong, nam nhân kia sắc mặt hơi đổi một chút, lúng túng: "Được được, tôi chỉ là quan tâm cô ấy, sợ chuyện này khiến nhiều người biết đến, ảnh hưởng đến tiền đồ của cô ấy, quan tâm quá sẽ bị loạn, quan tâm quá sẽ bị loạn, kia... Cảnh sát đồng chí, tôi ở bên ngoài chờ cô ấy."
Tằng Mẫn Nghi nghe Tống Văn nói thế thì toàn bộ người ngây dại, cô cuối cùng đã rõ ràng rồi, tại sao mấy vị cảnh sát này đối với chuyện tối hôm qua của cô coi trọng như vậy, thanh âm của cô bắt đầu run rẩy: "Cái kia... Chuyện các anh mới vừa nói, là đang hù dọa bạn trai tôi hay là thật ?"
Phó Lâm Giang nhìn cô gái một chút, nói với cô: "Là thật sự."
"Vậy tôi... Vậy tôi khi đó nếu như bị hắn kéo vào rừng cây nhỏ, có phải người chết chính là tôi không?" Tằng Mẫn Nghi nói chuyện nghẹn ngào một chút, cô bị doạ cho sợ rồi, nước mắt liền ở trong hốc mắt xoay một vòng, đồng thời laij vui mừng chính mình coi như mạng lớn.
Ngay tại tối hôm qua, cô và tử thần gặp thoáng qua nhau.
Lục Tư Ngữ nhìn ghi chép trên vở được tổng kết ra trong mấy giờ qua, cảm thấy manh mối có chút không đủ, liền mở miệng hỏi: "Tôi biết, chuyện tối hôm qua, là hồi ức thống khôi cho cô, nhưng cô có thể hồi tưởng lại một chút hay không, liên quan tới hung thủ còn có cái chi tiết nhỏ cùng đặc thù gì?"
Phó Lâm Giang cũng ở một khuyên nhủ: "Có lẽ cô nghĩ ra nhiều một chút, sẽ có thể giúp chúng tôi cứu thêm một cô gái khác." Những chi tiết này sẽ theo thời gian trôi qua, dù cho hiện tại Tằng Mẫn Nghi nhớ tới một phần một chút, đều có thể trợ giúp bọn họ nhanh chóng phá án.
Tằng Mẫn Nghi suy nghĩ một chút, đem đầu chôn ở song trong tay: "Cái người kia... thời điểm ban đầu đánh tôi... Trên mặt một chút biểu tình cũng không có, như là một cái người giat không có cảm tình vậy..." Sau đó cô lại bổ sung, "Hắn đang không ngừng thở hổn hển, phát ra âm thanh tiếng thở ha ha... Loại âm thanh kia, giống như là đang bị một con chó lớn đuổi theo, nó lè lưỡi, liền ở ngay bên chân của tôi..."
Hiện tại lúc cô nói chuyện, loại âm thanh ha ha kia, phảng phất còn ở bên tai của cô vang vọng. Cô phảng phất có thể cảm giác được, thời điểm nam nhân đánh cô vết thương rất đau, thời điểm nam nhân tha túm cô, đáy lòng của cô đầy sợ sệt cùng tuyệt vọng. Nam nhân mang theo vết chai tay, từ trên tất tơ tằm của cô từ từ sờ qua, loại cảm giác đó, làm