Nghe hắn nói ra câu nói này, trong phòng nhất thời yên tĩnh, chỉ có thể nghe đến tiếng máy điều hòa ông ông.
Tống Văn ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiền Giang: "Cho nên, đối với chuyện trong video các người làm cậu cũng đã thừa nhận?"
Tiền Giang buông tay: "Các người nếu đã thấy được, tôi cũng không có cái gì phải che giấu."
Tống Văn tiếp tục truy hỏi: "Mà Trương lão sư, cũng là các người hại chết ?"
Tiền Giang lắc đầu một cái: "Tôi biết có người hận bà ta, hận không thể gϊếŧ chết bà ta, thế nhưng cái người kia cũng không phải tôi, tôi cũng không có tham dự chuyện này." Sau đó hắn chếch đầu hỏi, "Các người xem video, sẽ nghĩ như thế nào? Cảm thấy chúng tôi một đám học sinh này đều là người điên? Chúng tôi từng người từng người đều là đạo đức bại hoại?"
Ba người trước mặt trầm mặc không nói, nhưng từ trong ánh mắt của bọn họ Tiền Giang đọc ra đáp án, hắn nói tiếp: "Mọi việc đều có nhân quả. Chúng tôi ngày hôm nay làm sao đối với bà ta, thì cứ hỏi nữ nhân này trước là như thế nào đối với chúng tôi."
Tống Văn nói: "Nếu cậu cảm thấy cho chúng tôi nhìn thấy đều là mặt ngoài, vậy cậu hãy nói một chút đi. Mười năm trước, đến tột cùng đã phát sinh qua cái gì."
Lần này, Trình Mặc không có ngắt lời.
Lục Tư Ngữ ở bên cạnh cấp tốc ghi chép, trong phòng nhất thời chỉ có âm thanh của Tiền Giang.
Tiền Giang hai mắt nhìn về phía xa xa, lâm vào hồi ức: "Chúng tôi từ mỗi cái tiểu học tốt nghiệp, đồng thời thăng lên vào cấp hai, trường cấp hai Nhất Trung Nam thành, các người hẳn nghe nói qua đi, trường học kia học sinh có 80% đều có thể lên cấp ba trọng điểm của tỉnh, đặc biệt nó trực thuộc cao trung bộ, thành tích thi vào đại học vẫn luôn là đứng đầu Nam thành. Vô số gia trưởng chen vỡ đầu cũng phải đem con cái nhà mình nhét vào, dường như đó chính là vé vào cửa của trường đại học trọng điểm. Tôi khi đó chênh lệch hai điểm, cho nên cha tôi cấp trường học giao một chút tiền, khi đó đối với loại học sinh này gọi là chọn giáo sinh."
"Nói chung chúng tôi tự giác đã là thiên chi kiêu tử, đi tới trường học, chúng tôi liền gặp được vị Trương Đông Mai lão sư này, bà ta trở thành giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, cũng là giáo viên dạy toán." Nói đến chỗ này, Tiền Giang thở dài, "Khi đó chúng tôi, cũng không nghĩ tới. Sẽ gặp phải một vị lão sư như vậy..."
Tiền Giang nhớ lại lần thứ nhất chính mình nhìn thấy Trương Đông Mai là một loại cảm giác gì, khi đó Trương Đông Mai còn không mập giống như hiện tại, cũng không già giống như hiện tại, bà ta vừa mới 30 tuổi nhìn ra nghiêm túc thận trọng.
Ở trong ký ức của hắn, Trương Đông Mai vóc người rất cao, có chút cường tráng, đứng ở trong lớp di chuyển qua lại, như là một toà tháp hành tẩu, bà ta rất chú ý dáng vẻ, vẫn luôn đứng nghiêm, thanh âm của bà ta rất lớn, mang theo âm cuối sắc nhọn. Vị lão sư này hình như là sẽ không cười, mỗi ngày đều nghiêm mặt, thế nhưng có một ngày, bọn họ nhìn thấy Trương Đông Mai đang cùng hiệu trưởng nói chuyện, hắn mới biết, bà ta cũng không phải sẽ không cười, mà là xem thường cười với những học sinh bọn họ.
Ngày hôm nay gặp lại được Trương Đông Mai, Tiền Giang phát hiện, người phụ nữ kia giống như không có cao như trong trí nhớ của hắn vậy, cũng không có hung dữ như vậy, bà ta cũng sẽ khóc, cũng sẽ cầu xin.
Có thể là bởi vì khi đó quá nhỏ, ký ức đã xảy ra sai lệch, cũng có thể, là vì bọn hắn trở nên lớn hơn. Vật tham chiếu lúc đó hoàn toàn khác nhau.
Tiền Giang tiếp tục nói: "Các người căn bản không biết, chúng tôi ở ba năm cấp hai kia trải qua cuộc sống như thế nào. Khi đó, chúng tôi cùng đùa giỡn với nhau nói chúng tôi không phải là đi học, mà là tiến vào trại tập trung."
"Ở bề ngoài xem, Trương lão sư là một giáo viên phi thường tốt, những lớp bà ta mang ra thành tích đều là đứng hàng đầu, bà ta lấy được các loại giải thưởng, nhưng trên thực tế, nữ nhân này là biếи ŧɦái, toàn bộ lớp chúng tôi đều là ở dưới sự thống trị của bà ta. Chúng tôi mỗi người cứ như là con rối trong tay bà ta, có thể tùy tâm sở dục tàn phá, ngược đãi. Loại hành vi này, không phải nhất thời, mà là lâu dài."
"Tôi nên từ nơi nào bắt đầu nói đây?" Nói tới chỗ này, Tiền Giang dừng một chút, sau đó chỉnh lý dòng suy nghĩ.
"Trước tiên là nói về chúng tôi hằng ngày đi, mỗi sáng sớm thời điểm tới trường học, nếu như là học sinh đến cuối cùng thì không thế tiến vào lớp, chỉ có thể đứng ở trong hành lang nghe giảng, vậy nên lớp chúng tôi mỗi ngày đến trường, đều sớm đến biếи ŧɦái. Mà chúng tôi mỗi ngày, đều có bài tập nặng nề, trong đó nhiều nhất chính là bài tập toán học, cơ bản buổi tối trước 12 giờ là không thể lên giường ngủ."
Tiền Giang còn nhớ, cảm giác ngày đông lạnh lẽo vào 6h sáng sớm đã phải bò lên trường học, hắn còn tốt trong nhà có xe, có lái xe đưa hắn đi, nhưng những bạn học khác, hoặc là đi bộ, hoặc là đi xe đạp. Thời điểm đến trường học, sắc trời vẫn còn đen, mới vừa bắt đầu tờ mờ sáng, trong phòng học rất lạnh, cóng đến học sinh bọn họ run lẩy bẩy. Khi đó trong trường học mùa đông vẫn không có máy điều hòa.
"Chỉ cần vừa đến tiết của bà ta, bà ta vừa vào cửa liền để mọi người tập thể đứng lên, ai trả lời đúng vấn đề, mới có thể ngồi xuống, nhưng lớp toán học có thể có bao nhiêu vấn đề? Phần lớn người đều là đứng chỉnh chỉnh tề tề trên đất, bà ta vào lúc tan học thường thích dạy quá giờ, chưa bao giờ để chúng tôi đi vệ sinh, đến lớp tự học, bà ta sẽ từ cửa sổ sau phòng học nhô đầu ra, dùng cặp mắt kia nhìn xuống toàn bộ phòng học, tôi đến bây giờ còn nhớ ánh mắt khi đó của bà ta."
Ở trong trí nhớ của Tiền Giang, đó là một loại ánh mắt u lãnh, như là động vật máu lạnh, con thằn lằn hoặc là rắn, dường như trong cặp mắt kia liền mang theo lời nói sắc nhọn, khiến người nghẹt thở, có thể đem người đâm bị thương. Mỗi lần hắn quay đầu lại trong lúc vô tình cùng với tầm mắt kia tương giao, cũng phải thật lâu mới có thể bình tĩnh.
Tống Văn trước vẫn luôn lẳng lặng nghe, đến trong này, không nhịn được ngẩng đầu lên nói: "Những điều đó cũng chỉ là Trương lão sư tương đối nghiêm khắc mà thôi. Hơn nữa, phần lớn lão sư, đều làm như vậy, cũng không chỉ lớp các người là một trường hợp đặc biệt. Bà ấy yêu cầu các người sớm đến, mang ý nghĩa bản thân bà ấy cũng phải dậy sớm, bà ấy cho các người bố trí bài tập, chính mình cũng phải đi phê chữa, cuối cùng, là vì tăng cao lớp thành tích."
Anh cũng học qua cấp hai cấp ba, mỗi lớp giáo viên đều có một ít hành vi như vậy, đối mặt với những học sinh không nghe lời, những ước thúc này có lúc có thể so với ôn nhu khuyên nhủ còn có tác dụng hơn.
Có câu nói gọi là nghiêm sư xuất cao đồ, chiến thuật biển đề, cuộc thi vô tận, bài tập viết không xong, những phương pháp này tuy rằng không nên đề xướng, nhưng lại rất hữu dụng.
"Không, không đồng dạng như vậy." Tiền Giang lắc đầu một cái tiếp tục nói, "Bà ta không riêng gì có những hiện tượng mặt ngoài này, còn có thể dùng cách xử phạt về thể xác với học sinh, nữ sinh bị bà ta lôi tóc kéo tai bạt tai, bà ta còn có thể dùng giày cao gót đạp người, trong lớp có cái thước dạy học, bị bà ta đánh gãy, liền đi lĩnh một cái, có một lần, nam sinh bên cạnh tôi bởi vì làm sai một đề mà bị bà ta bạt tai, từ ghế bên này tát đến một bên khác, có lúc mới vừa