Ngoài cửa sổ là biển rộng vô bờ màu xanh lam, trong không khí gió biển thổi phất mà qua, thân thuyền tùy theo không ngừng chập trùng lên xuống. Có thể cảm giác được thuyền đang nhanh chóng mà chạy đi.
Tống Văn đem hai tay đan lại, chống ở trên đầu gối, đây là một cái động tác anh quen dùng bên trong thẩm tra: "Từ thời điểm em rời nhà đi để tính toán, có thể điều tra, anh đều tra xét. Không phải không thừa nhận, em ẩn giấu rất khá, lúc mới bắt đầu, anh không có phát hiện quá nhiều manh mối. Anh điều tra thân phận thông tin của em, không có bất kỳ phát hiện."
"Sau đó anh nghĩ em đi ra ngoài nhất định là cần thiết một cái thân phận mới, sau đó anh liền liên tưởng đến, vào buổi tối hôm trước em nói tới bằng hữu có thể tìm tới điện thoại di động, anh liền điều ghi chép trò chuyện điện thoại di động của em, sau đó liền thông qua cú điện thoại kia liên lạc với Tào lão bản."
Tra xong vụ án viện dưỡng lão, Lục Tư Ngữ liền từng để Tào lão bản làm một phần tư liệu giả cho mình, kia vốn là dự sẵn dùng cho bất cứ tình huống nào, sau khi Hứa Trường Anh xảy ra chuyện, Lục Tư Ngữ phản ứng đầu tiên là dùng đến bao đồ vật kia.
Lúc này nghe Tống Văn nói như vậy, Lục Tư Ngữ thở dài, cậu thiên tính vạn tính, còn đánh giá thấp năng lực tìm kiếm manh mối của Tống Văn, chỉ là cậu vẫn còn có chút khó có thể tin: "Tào lão bản liền đem đồ vật cho anh?"
"Anh cũng không có tiền như em vậy, còn tốn chút công phu." Tống Văn nói tới hời hợt, ban đầu Tào lão bản cự tuyệt không thừa nhận, anh thiếu chút nữa đem cả quán bar huỷ đi.
Lục Tư Ngữ cúi đầu trầm tư, sau đó lại hỏi anh: "Anh là thế nào đi ra ?"
Tống Văn nói: "Xin nghỉ..."
Anh mới vừa thăng lên chi đội trưởng, tất nhiên không thể liều mạng như là Lục Tư Ngữ liền chạy ra, anh nhìn một chút người trước mắt, bất đắc dĩ nói, "Bao gồm cả chuyện của em, anh cũng giúp em xin nghỉ, có thể giải thích thì cùng lãnh đạo giải thích. Anh chính là cùng Cố cục bảo đảm, em và vụ án Hứa Trường Anh không có liên lụy, chỉ là mắt thấy hiện trường tai nạn xe cộ, tâm tình không tốt, đi ra ngoài đi dạo một chút, qua một đoạn thời gian sẽ trở lại. Những thứ khác, chờ quay lại chúng ta lại thương lượng sau, như thế nào cùng bên trên nói, lại nên làm sao đối phó những người kia..."
Tống Văn đáp xong, ngẩng đầu hỏi Lục Tư Ngữ, "Em nói một chút đi, Hứa Trường Anh đến tột cùng để lại tin tức gì cho em? Mà em lại thế nào tra được bên này?"
Lục Tư Ngữ lần này cũng không có giấu giấu diếm diếm, mà là trực tiếp bắt đầu giảng giải: "Chuyện này phải nói từ vụ án 519, anh biết vụ án này là áo treo nhiều năm chưa phá đi? Liên quan tới vụ án này anh liền hiểu bao nhiêu?"
"Anh ban đầu biết rõ, hẳn là từng tới hiện trường vụ 519, từ tốt nghiệp trường cảnh sát đi đến Nam thành Cục thành phố sau đó, anh cũng từng tìm hiểu qua một ít tình huống." Tống Văn dừng một chút, nhìn về phía Lục Tư Ngữ, đó là ác mộng tuổi ấu thơ của anh, ác mộng nhiều năm, gian tầng hầm u ám kia, thi thể khắp nơi vẫn luôn lưu giữ ở trong ký ức của anh.
"Người chết tổng cộng có 6 người, tầng hầm có năm thi thể, bao gồm ba tên cướp cùng hai vợ chồng người bị hại, đứa con lớn nhất của hai vợ chồng này sau đó bị phán định tử vong, chỉ có đứa con trai nhỏ làm người sống sót duy nhất trong vụ án này. Thời điểm lực lượng cảnh sát đến, thi thể tầng hầm thi thể đã thối rữa hơn nửa, khi đó... ở hiện trường, anh hình như đã từng mở ra một cái tủ..." Tống Văn nhẹ giọng nói.
Nếu như đoạn ký ức kia không có sai, hẳn là anh phát hiện ra Lục Tư Ngữ đang thoi thóp trong tủ.
"Khi đó, em liền ở trong tủ." Lục Tư Ngữ ngẩng đầu lên, tầm mắt hướng xa xa tung bay đi, bên ngoài là mặt biển bao la, màu xanh lam, nhìn không thấy boè, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào con mắt của cậu, lại khiến cả người cậu càng ngày càng cô đơn.
Cậu vốn cho là đã nhiều năm như vậy, truy tìm chân tướng lâu như vậy, cậu mới có thể bình tĩnh mà cùng người khác đàm luận chuyện này, nhưng hoá ra, chỉ cần nhắc đến, tâm sẽ đau đến không thể thở nổi.
Ánh mắt của cậu chuyển đến trên người Tống Văn, nhẹ giọng nói, "Em nghe thấy cha anh gọi anh là Tống Tiểu Lang."
Hoá ra Lục Tư Ngữ đã sớm biết!
Tống Văn bỗng nhiên khóe miệng có chút co rúm, không biết nên dùng biểu tình gì đến đối mặt với một khắc chân tướng bị vạch trần này: "Cho nên em liền đặt tên này cho con chó nhà em?"
Đây là một vấn đề làm anh nghi hoặc rất lâu, nguyên bản bầu không khí bi thương nghiêm túc bỗng nhiên bị phá vỡ.
Lục Tư Ngữ xoay đầu lại, một đôi mắt đẹp đẽ nhìn anh, con mắt của cậu bên trong ngậm nước: "anh không biết cái tren này đối với em ý vị như thế nào, vào lúc ấy, em hoài nghi mình đã chết rồi, mà cái tên này, là em chiếm được đáp lại của sinh mệnh. Em nhớ tới, là cái người kia, đem em kéo trần thế. Là cái ôm ấp kia khiến em từ từ minh bạch mình còn sống hiện thực."
Một ngày kia, là giờ chết của cậu, cũng là ngày cậu giành lấy cuộc sống mới.
Sau khi bị bắt cóc, bọn cướp ban đầu còn cấp cho bọn họ một ít đồ ăn, đến lúc sau cũng chỉ có nước trắng.
Sau khi cha mẹ bị dằn vặt đến chết, bên trong bọn cướp bên dường như xảy ra một vài vấn đề, trong đó một tên đối với bọn họ tương đối khách khí đã cởi dây thừng trói bọn họ ra, để cho cậu cùng anh trai chạy thoát...
Trong ký ức, khi đó tên cướp cầm đầu như biến thành một người điên, hắn đánh chết đồng bạn của mình, cầm súng, khắp phòng mà tìm kiếm bọn họ.
Lục Tư Ngữ trốn ở một cái hộc tủ rất lớn kia, lúc đó cậu là bị anh trai đẩy mạnh đi. Dưới tình thế cấp bách, anh trai đem cậu giấu ở trong tủ, sau đó chính mình chạy ra dẫn tên cướp cầm đầu đi.
Cậu trốn ở trong tủ, nghe tiếng súng bên ngoài không dứt bên tai, không lâu sau đó, tất cả yên tĩnh trở lại.
Đó chính là ký ức cuối cùng của cậu liên quan tới anh trai.
Cậu bị giam ở trong tủ chừng mấy ngày, nơi đó một mảnh đen nhánh, không biết thời gian.
Cậu lúc mới ban đầu còn có ý thức, nghĩ hết các loại phương pháp muốn từ bên trong tủ đi ra, cậu không ngừng mà đá đạp cửa tủ, cũng từng lớn tiếng kêu cứu, khóc lớn lên. Nhưng trong cái biệt thự cũ nát vẫn yên tĩnh như vậy, không có bất kỳ người nào trả lời cậu, cậu bỗng nhiên ý thức được, những người khác đều chết hết.
Cậu có thể ngồi, nằm, rồi nằm, nhưng cậu chính là từ bên trong thoát không ra được.
Cậu ban đầu vẫn còn bình tĩnh, kiên cường, cho là sẽ có người tới cứu cậu, nhưng sau đó, các loại tâm tình ép tới khiến cậu sắp muốn chết.
Cậu rất khát, nhưng khát vẫn tính là có thể nhẫn nại, càng khó chịu hơn chính là đói bụng.
Không có đồ ăn, dạ dày liền bắt đầu xót ruột mà đau, vô luận ngón tay làm sao ấn, thân thể làm sao cuộn mình cũng không làm nên chuyện gì, trong dạ dày đau như đao vắt, cái bộ phận kia tựa hồ sắp đem mình nung chảy.
Tất cả tư duy đều bị loại cảm giác đó chi phối, làm cho cậu sắp điên rồi, cậu không ngừng mà cắn ngón tay của chính mình, cắn cho đến khi đầu ngón tay rách toạc ra chảy máu, cậu không ngừng liếm môi khô khốc, muốn giảm bớt cảm giác đói bụng, nhưng không làm nên chuyện gì.
Bởi đói bụng, hạ đường huyết cùng thiếu nước, ý thức của cậu càng ngày càng mơ hồ.
Sau đó cậu nghĩ tới, chính mình khả năng liền phải sống sờ sờ mà đói bụng chết ở bên trong cái tủ này.
Cậu dường như rơi vào con đường của ác quỷ, sắp hóa thành một bãi máu.
Cậu cũng không biết mình bị giam ở bên trong chuẩn xác là bao lâu, một ngày, hai ngày, hay là ba ngày...
Mãi đến có một ngày, cậu thấy được một bó ánh sáng màu da cam xuyên thấu qua khe hở cửa tủ chiếu rọi tiến vào trong tủ, như là nắng ấm ngày đông, liền như là ánh sáng phóng xuống từ thiên đường.
Cậu khi đó sắp bị chết đói, trong cổ họng không phát ra được một chút thanh âm nào, chỉ có thể dùng một chút khí lực, nhẹ nhàng đẩy cửa tủ.
Cái cửa tủ kia liền bắt đầu hồi hộp hồi hộp có quy luật mà vang lên...
Tại thời điểm cậu sắp ngất đi, tủ bỗng nhiên bị người mở ra, cậu bị người ôm vào trong lòng, từ trong tủ kéo ra ngoài.
Liền tại thời khắc sinh tử hấp hối kia, cậu cảm thấy một cái ôm có chút ấm áp, sau đó cậu nghe có người đang nói chuyện, còn có cái âm thanh đang kêu: "Tiểu Lang, con là ở nơi nào phát hiện cậu bé."
Khi đó, cậu mới ý thức được mình còn sống, trước khi hôn mê trước, cậu nhớ kỹ cái tên đó.
Lục Tư Ngữ hồi ức đến trong này, nhẹ nhàng cúi xuống: "Thời điểm em đặt cho con chó cái tên này, không nghĩ tới sẽ có lần thứ hai gặp lại anh."
Đã nhiều năm như vậy, Lục Tư Ngữ từ lâu đac không nhớ rõ dung mạo hài tử kia ra sao, mặc quần áo gì, tuổi tác bao lớn, chỉ có nhớ kỹ hai chữ kia.
Người khác sẽ không biết, hai chữ kia, một cái người kia, đối với cậu ý vị như thế nào.
Cậu đã từng vô số lần nhớ tới anh, thời điểm cô độc, thời điểm bất lực, thời điểm mê man.
Cái danh tự kia, đã từng là một vệt ánh sáng trong sinh mệnh của cậu sáng lên, xua tan hắc ám.
Đó là an ủi lớn nhất trong hơn hai mươi năm trong sinh mệnh to lớn này của cậu, là cái tên vào lúc nửa đêm tỉnh mộng thì sẽ không tự chủ mà gọi ra, là ánh sáng hi vọng trong tuyệt vọng.
Chỉ cần nghĩ đến hai chữ kia, băng lãnh trong lòng cậu sẽ sinh sôi ra ấm áp.
Cậu cũng từng hiếu kỳ, tại sao một đứa bé sẽ xuất hiện trong hiện trường phát sinh án mạng.
Có lẽ, đây chính là cái gọi là duyên phận, cũng chính là bởi vì những chuyện này, cho nên cậu mới có thể lần thứ hai yêu Tống Văn, từng bước hãm sâu.
Tống Văn ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu, bỗng nhiên có chút động tình đưa tay ra, anh nắm chặt ngón tay có chút lạnh lẽo của Lục Tư Ngữ, hai người mười ngón đan vào nhau.
Tống Văn nhẹ giọng nói: "Anh biết rồi, bất kể là Tiểu Lang nào, chúng ta đều sẽ bồi tiếp em, hiện tại em không đơn độc."
Một câu nói làm cho đôi mắt Lục Tư Ngữ lại có điểm ẩm ướt.
Cậu hiện tại không chỉ có một con chó, còn có một người, một người toàn tâm toàn ý yêu cậu.
Lục Tư Ngữ nỗ lực ổn định một chút tâm tình của mình, liếm môi một cái nói tiếp: "Vụ án lúc đó chắc anh cũng có chút biết rõ, ba tên cướp, bắt cóc nhà thủ phủ của Nam thành một nhà bốn người làm con tin. Cũng chính là cha của em, mẹ, anh trai, còn có em. Cha mẹ em bị mấy tên cướp tra tấn đến chết, mà mấy tên cướp cũng chết ở bên trong ngôi biệt thự kia. Anh trai của em mất tích, thế nhưng căn cứ những vết máu ở hiện trường, cùng với những vỏ đạn nhuốm máu đến xem, bọn cướp cần phải tử vong trước khi sát hại anh ấy."
Tống Văn gật gật đầu, đây cùng bản thân anh biết gioings nhau.
"Lực lượng cảnh sát luôn đi tìm kiếm chân tướng trong đó, cũng đang tìm kiếm người giật dây lấy đi hết thảy tiền tài. Sau đó bọn họ thông qua khám nghiệm thi thể phát hiện, trên người đám cướp có một loại dược vật mãn tính, nói cách khác, bọn cướp có thể là trúng độc bỏ mình. Bọn họ tìm kiếm khắp cả toàn bộ Nam thành, vào một năm sau đó, cùng một vụ án khác có liên quan đến."
Tống Văn trong lòng sáng tỏ: "Vu Sơn viện dưỡng lão, Hạ Vị Tri."
Lục Tư Ngữ gật đầu: "Đây chính là nguyên nhân tổ chuyên án 519 điều tra vụ án Vu Sơn viện dưỡng lão, bọn họ cho là nguồn gốc của độc lúc đó, có thể là đến từ tay Hạ Vị Tri, cũng chính là Hạ Vị Tri cùng người giật dây có liên hệ, hoặc là nói, trước đó có thể là Hạ Vị Tri đang cung cấp dược cho hắn."
Nhưng sau đó Hạ Vị Tri mất tích cùng tử vong, liền làm cho cả vụ án nhiễm phải một tầng sương mù.
Tống Văn cau mày nghe, Lục Tư Ngữ lại tiếp tục nhỏ giọng nói: "Liên quan tới vụ án 519, lúc đó tổ chuyên án còn tiến hành điều tra những thứ khác, trong đó còn có một nhánh manh