Trong phòng ở Đảo Nam Sa, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ còn đang nhìn, vở đã đọc đến một tờ cuối cùng.
"... Lúc đó, là tôi bồi tiếp Long Tiến Vinh đi nốt đoạn đường cuối cùng. Khi đó bên trong tầng hầm có mấy bộ thi thể, phát ra mùi máu tanh khó ngửi, Long Tiến Vinh nằm ở bên trong chờ chết, khi đó hắn sốt cao không lùi, thần trí không rõ, còn có thổ huyết."
"Long Tiến Vinh nói, hắn mãi đến tận sắp chết mới phản ứng lại, hắn từ lúc mới bắt đầu, chính là rơi vào cái bẫy của nam nhân này rồi, hắn tự cho là đúng, nhưng kỳ thật chẳng qua chủ là một con cái mập bị vây khốn. Hắn hoàn toàn bị nam nhân kia điều khiển, lợi dụng."
"Mà nam nhân kia, là kẻ đáng sợ nhất hắn kiếp này gặp được. Hắn là tội phạm gϊếŧ người không chớp mắt như vậy, lúc trước tôi rất khó tưởng tượng, hắn không sợ trời không sợ đất như vậy lại sợ thành bộ dáng như kia."
"Hắn nói... Nam nhân kia là tội phạm trời sinh, tất cả hoàn cảnh, thời gian, niên đại, khí trời, thậm chí là người qua đường, đều có thể bị hắn cân nhắc đi vào, có thể trở thành công cụ để hắn phạm tội, cướp bóc, gϊếŧ người."
"Hắn biết mình sắp phải chết, liền cùng toii nói, bảo tôi nhanh chóng rời đi, đi được càng xa càng tốt, hắn không cho tôi động vào số tiền kia, bởi vì một khi động đến số tiền kia, nhà kế hoạch nhất định sẽ nhìn chằm chằm tôi, so với cảnh sát, hắn cảm thấy tăng thêm sự kinh khủng chính là nam nhân kia —— vị nhà kế hoạch kia."
"Khi đó, tôi nhìn Long Tiến Vinh chút xuống hơi thở cuối cùng. Sau đó nhìn thi thể khắp nơi, tôi cực sợ. Tôi vừa mới đi ra biệt thự, liền nghe thấy tiếng bước chân. Tôi dưới tình thế cấp bách nằm nhoài trong bụi cỏ. Tôi thấy có một nam nhâ cao gầy tiến vào biệt thự, năm phút đồng hồ sau đó, hắn đi ra, xách đi valy da đựng tiền, ôm đi một hài tử..."
Lục Tư Ngữ xem đến trong này, sâu sắc cau mày, trong báo cáo của lực lượng cảnh sát, ở trong tin tức cậu tìm được, ban đầu anh trai bị liệt vào mất tích, sau mấy năm tìm kiếm không có kết quả, đổi thành tử vong.
Trong biệt thự có lượng lớn vết máu của anh trai, còn có vỏ đạn mang theo vết máu của anh ấy, lượng máu như vậy, một đứa bé, không có chuyên nghiệp cứu trị, là không thể sống sót.
Nhưng cậu vạn lần không ngờ, thi thể của anh trai, là bị nam nhân kia mang đi.
Hoặc là nói... Có phải có một phần vạn tính khả thi, anh trai vẫn còn sống hay không?
Sau đó Lục Tư Ngữ tiếp tục xem tiếp...
"Tôi lúc đó thấy được, đó là một nam nhân cao gầy trẻ tuổi, nam nhân kia lớn lên cũng không khó xem, nhưng khi tôi biết được hắn làm chuyện này sau đó, toii đối với hắn chỉ có sợ hãi thật sâu. Khi đó tôi trốn ở trong bụi cỏ, đặc biệt sợ... Đặc biệt sợ hắn phát hiện ra."
"Bởi vì bên trong sự miêu tả của Long Tiến Vinh đối với tôi, nam nhân kia, là ma quỷ chân chính..."
"Tôi không sợ Long Tiến Vinh, trên ngừoi Long Tiến Vinh cõng nhiều mạng người như vậy, gϊếŧ nhiều người như vậy, thế nhưng tôi sợ nam nhân kia. Qua nhiều năm như vậy, nhớ tới nam nhân kia, nhớ tới những chuyện hắn đã làm, nhớ tới gương mặt kia của hắn, tôi liền không có cách nào ức chế mà phát run."
"Thân thể của tôi càng ngày càng kém, tôi nghĩ, tôi có thể sẽ sống không lâu..."
Ghi chép đến cuối cùng, mặt sau lại không có bất kỳ chữa nào.
Lục Tư Ngữ buông vở xuống, rơi vào trong trầm tư. Tống Văn cũng nhất thời không nói, bọn họ đều đang tiêu hóa cái câu chuyện ly kỳ này.
Chân chính làm người sợ hãi không phải nắm hung đồ cầm đao trong tay, mà là người có thể thao túng sinh tử trong vô hình.
Các ngành các nghề đều có chuyên gia, nếu như một người, từ nhỏ bản tính liền mang theo ác, hắn có đầu óc thông minh, lại đem tất cả năng lực, dùng để kế hoạch tội ác, buôn bán tử vong, kia sẽ là một kẻ đáng sợ như thế nào, một chuyện đáng sợ như thế nào?
Cá voi trắng, từ quá khứ đến bây giờ, lực lượng cảnh sát đối với hắn biết rất ít, hắn tựa hồ vẫn ẩn núp ở sau lưng những hung thủ tàn nhẫn cùng quỷ dị đó, như là một đoàn sương mù, như là một u linh, như là quái vật bên trong biển sâu.
Hắn chế tạo hung án, mưu tài sát hại tính mệnh, kế hoạch cướp bóc, giúp người thoát tội.
Hắn giống như không có giới hạn đạo đức, không có quan niệm thị phi, hắn đem phạm tội coi như tác phẩm nghệ thuật, đem gϊếŧ người coi như tiêu khiển tẻ nhạt, hắn dùng mưu tài này, coi đây là kiêu ngạo.
Hắn miệt thị quy tắc nhân loại, vô tình lạnh lùng, thế nhưng đồng thời, hắn lại có tâm tư kín đáo, lòng dạ độc ác.
Lục Tư Ngữ bỗng nhiên có chút lý giải, tại sao Ngô Thanh cùng Tống Thành muốn đem người này mệnh danh là "Cá voi trắng".
Cậu không khỏi nghĩ tới câu nói bên trong kinh thánh kia: "Tôi nhìn thấy một con thú từ trong biển tới, có mười giác bảy đầu, ở trên mười giác mang mười cái mũ miện, trên bảy đầu có khinh nhờn danh hào."
Nếu như Nam thành là biển sâu, như vậy những nhóm người bình thường, giống như là cá bơi trong biển, mà người này, chính là quái thú ẩn náu dưới đáy biển.
Tống Văn cũng ở trong đầu lý giải các loại quan hệ, nam nhân kia kế hoạch nhiều lần cướp bóc như vậy, sợ là sớm đã gia tài bạc triệu, hắn kế hoạch toàn bộ vụ bắt cóc, gϊếŧ đám cướp bằng thuốc độc, lấy đi tất cả số tiền kia, không thể nghi ngờ hắn mới thật sự là hung thủ sau màn.
Không chỉ là vụ án 519, Vu Sơn viện dưỡng lão, rất nhiều nghi án, án treo, đều cùng nam nhân này không thể tách rời quan hệ.
Người này cũng là nguyên nhân cái chết của vài cảnh viên năm đó, là nguyên nhân khiến Ngô Thanh hai chân tàn tật, là nguyên nhân Tống Thành mệnh lệnh giải tán tổ chuyên án, tạm dừng điều tra, cũng là nguyên nhân cái chết của Hứa Trường Anh...
Vụ án truy tra được, lực lượng cảnh sát luôn đang bên ngoài đảo quanh, bọn họ chỉ có thể chứng minh, vị nam nhân mang biệt hiệu cá voi trắng kia, cũng không phải ảo giác của bọn họ, người này gián tiếp liên quan đến vô số vụ án.
Cho đến hôm nay, quyển vở trong tay bọn họ, mới là chứng cứ trực tiếp cá voi trắng tham dự một phàn những vụ án này.
Chỗ đáng sợ của nam nhân kia..... Chính là từ đầu tới cuối, hắn đều núp trong bóng tối, Long Tiến Vinh cũng vậy, những người khác cũng vậy, khả năng cũng không biết tin tức cặn kẽ của hắn.
Chờ bọn họ xem xong quyển nhật ký kia, Lý Minh Mỹ mở miệng nói: "Em họ của tôi nhiều năm như vậy, luôn là cùng tôi nói, cô ấy cảm giác mình luôn sống ở trong ác mộng. Cô ấy còn nói, lúc còn trẻ, cô ấy ham muốn hưởng lạc, mù quáng tin tưởng tình yêu, làm rất nhiều chuyện sai lầm. Cô ấy nguyện ý xưng tội, nguyện ý đi tận lực bù đắp, cô ấy vẫn luôn rất sợ sệt, nói cô ấy nhìn thấy mặt của một nam nhân, chỉ là cái nhìn kia, cô ấy liền không có cách nào trở lại xã hội bình thường nữa... Nam nhân kia có thể sẽ tìm tới cô ấy, gϊếŧ chết cô ấy."
Năm đó, cá voi trắng không thể nghi ngờ là tiến hành tỉ mỉ điều tra, mới lựa chọn Long Tiến Vinh làm con rối, lại như hắn lựa chọn Hạ Vị Tri giống nhau, nói như vậy, hắn không thể nghi ngờ cũng biết đến sự tồn tại của Ngô Hồng Du , chẳng qua hắn khi đó khả năng không nghĩ tới, Long Tiến Vinh trong bóng tối đem tất cả nói cho Ngô Hồng Du, đem bà ta cũng quấn vào bên trong vụ án 519 này, mà Ngô Hồng Du trong lúc vô tình biết được những chuyện nam nhân kia làm, cũng nhìn thấy được mặt của nam nhân kia.
Ngô Hồng Du có sau đó vội vã đào tẩu, trốn đến trên hòn đảo xa xôi này. Bà ta không riêng gì muốn tránh né lực lượng cảnh sát truy tra, cũng là đang tránh né cá voi trắng, bởi vì bà ta là nhân chứng duy nhất còn tồn tại, bà ta nhìn thấy mặt của cá voi trắng qua. Coi như cá voi trắng lúc đó chưa kịp phản ứng, sau đó cũng nhất định sẽ nghĩ rõ ràng phân đoạn trong đó.
Nếu như không phải Hứa Trường Anh ngẫu nhiên phát hiện, lực lượng cảnh sát khả năng còn không tìm được nơi Ngô Hồng Du khi còn sống đã ở.
Mà nhà kế hoạch cá voi trắng, chỉ sợ cũng tìm nữ nhân này mấy năm.
Chỉ tiếc, bọn họ đã trễ một bước...
Lục Tư Ngữ cúi đầu xuống, cậu chưa từng như giờ phút này, cảm thấy chính mình cách kẻ thù gần như vậy. Nhưng cậu biết được chân tướng, vẫn như cũ không biết thân phận của cá voi trắng, không biết cái người kia đến tột cùng là ai.
Ngoài cửa sổ, bão đã sắp đến, thời điểm buổi chiều cần phải có ánh nắng tươi sáng, thế nhưng bầu trời lại trở thành một mảnh xám vàng, gió to thổi mạnh, thổi đến mức cửa phòng đơn sơ loảng xoảng loảng xoảng vang vọng.
Tống Văn nói: "Dì, cám ơn dì phối hợp công việc của chúng tôi, nội dung trên quyển sổ này ghi chép đối với chúng tôi mà nói, phi thường trọng yếu, chúng tôi nhất định phải đem nó mang đi."
Lý Minh Mỹ xoa hai tay tràn đầy vết chai, cúi đầu xuống nói: "Dù gì em họ tôi cũng đã qua đời, nếu như phần đồ vật này có thể trợ giúp cho các người, đó chính là tốt nhất."
Lục Tư Ngữ ở bên cạnh nói tiếng cám ơn. Tống Văn đem vở để vào vật chứng túi, sau đó cẩn thận thu lại.
Sau đó Tống Văn liền để lại phương thức liên lạc của chính mình, ghi chép một chút thông tin của Lý Minh Mỹ, căn dặn nếu như bà nghĩ đến cái gì, thì liền nói cho anh biết.
Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ từ bên này đi ra, nhà dân cách quán trọ Hạnh Phúc còn có mười mấy phút đi bộ.
Tống Văn ngẩng đầu hướng trên trời nhìn lại, bên ngoài tầng mây hỗn độn, một ít mây hình dáng đuôi ngựa đã xuất hiện, hơn nữa từ từ tăng dầy tầng mây.
Anh vừa đi vừa hỏi Lục Tư Ngữ: "Đối với sự tình vừa nãy trên vở ghi chép, em nghĩ như thế nào?"
Lục Tư Ngữ đem hai tay cắm ở trong túi không tự chủ nắm chặt, từ lúc xem Ngô Hồng Du giảng giải bắt đầu, sắc mặt của cậu lại càng tái nhợt. Chuyện năm đó, như là một vết sẹo, bây giờ vết thương này bị vạch trần, máu me đầm đìa.
Một án này đối Lục Tư Ngữ tới nói quá mức bất đồng.
Những vụ án khác, cậu có thể rất bình tĩnh phân tích tội phạm này đó, mà vụ án 519 này, làm người bị hại, người từng trải qua, những người đó đều là kẻ thù của cậu.
Lục Tư Ngữ nỗ lực để cho mình tỉnh táo lại, cậu mở miệng nói: "Long Tiến Vinh là cái người xấu, điểm này không thể nghi ngờ, hắn cực kỳ hung tàn, khả năng có nhân cách phản xã hội, vì gϊếŧ quá rất nhiều người, đem mạng người coi như chuyện vặt, nhưng nếu như hắn không có gặp phải cá voi trắng, hắn có thể sẽ sớm đã bị bắt được, là tuyệt đối sẽ không trở thành một tội phạm như vậy."
Đối với Long Tiến Vinh, cậu vẫn là có ấn tượng, tên nam nhân hung tàn kia, là khởi xướng tất cả mọi người. Tính tình của hắn táo bạo, không ngừng mà uy hiếp bọn họ, đe dọa bọn họ, còn dùng sinh mệnh của cậu và anh trai đến uy hiếp cha mẹ cậu. Cuối cùng, hắn trước mặt cậu cùng anh trai đem cha mẹ tàn nhẫn gϊếŧ chết.
Hai người khác, Lục Tư Ngữ cũng có một chút ấn tượng, An Khuê hẳn là nam nhân phụ trách trông coi kia, còn Nhị Tử, chính là cái người kia cuối cùng cởi dây thừng trói bọn họ, khi đó Nhị Tử có lẽ là lương tâm phát tác, có lẽ là vì để cho bọn họ phân tán lực chú ý của Long Tiến Vinh, thời gian qua đi nhiều năm như vậy, Lục Tư Ngữ cũng không rõ ràng ý nghĩ thật sự của Nhị Từ trước khi chết. Nhưng là bất kể thế nào, bởi vì cái hành động này, cậu còn sống.
Cách nhiều năm như vậy, Lục Tư Ngữ chợt phát hiện, ở bên trong trí nhớ của chính mình, khuôn mặt những nam nhân kia đã mơ hồ không rõ, bọn họ cũng cùng chôn vùi ở trong gian biệt thự kia, cừu hận cùng đau xót để lại cho người