Lục Tư Ngữ thở dài, Tống Văn từ tối hôm qua cọ một trận cơm xong nhìn cậu càng nhìn càng chăm chú càng chặt hơn, cậu biết không có thể lừa dối qua ải, lúc này mới sửa sang lại dòng suy nghĩ, trước tiên phân tích một chút bối cảnh của mấy người này.
"Kiến trúc gỗ ở mười mấy năm trước có xảy ra một đoạn hỏa hoạn, hiện tại đã có rất ít nữ sinh lựa chọn học ngành này, cái này chuyên nghiệp cần thiết thường thường tan tầm muộn, có rất nhiều việc bẩn và nặng nhọc, còn cần cùng giao thiệu với nhà thầu, công nông dân lao động. Mấy nữ sinh này có nguyên nhân lựa chọn cái chuyên nghành này không giống nhau lắm, theo tôi suy đoán, người nhà Đổng Phương có khả năng cùng bất động sản có liên quan, người trong nhà hi vọng cô học cái loại chuyên nghiệp kiến trúc, trở lại kế thừa y bát. Mã Ngải Tĩnh xuất thân trong phần tử gia đình trí thức, trong nhà có khả năng có cha mẹ làm tương quan nghề nghiệp, Quách Họa cùng Lâm Oản Oản gia cảnh không phải quá tốt, Nam thành hệ kiến trúc hệ có học bổng kếch xù, đây có lẽ là nguyên nhân các cô lựa chọn chuyên ngành này."
Phó Lâm Giang tại một bên dự thính đến nghiêm túc, Tống Văn gật gật đầu, giật giật ngón tay, ra hiệu cậu tiếp tục.
Lục Tư Ngữ tiếp tục nói: "Trong bốn người, Đổng Phương cùng Mã Ngải Tĩnh quan hệ tốt hơn, Đổng Phương cảm thấy được chính mình là cho Mã Ngải Tĩnh ân huệ, bất quá Mã Ngải Tĩnh tựa hồ không quá cảm kích, cô đối với Đổng Phương có tiền có chút ước ao cùng chút đố kị."
Lời nói này nói tới Phó Lâm Giang trợn mắt ngoác mồm, "Cậu làm sao có thể biết đến điều này?" Nếu như không phải biết đến Lục Tư Ngữ cũng vừa tới hiện trường không lâu, hắn quả thực hoài nghi tiểu tử này xem qua những thứ bọn họ đã điều tra.
Lục Tư Ngữ không hề trả lời, ngược lại là Tống Văn mở miệng giải thích, anh vừa nói chuyện, đôi mắt một bên nhìn chằm chằm Lục Tư Ngữ, tựa hồ tại phân tích suy lý dòng suy nghĩ của cậu: "Đạo lý trong đó cũng đơn giản, đồ vật của các cô có rất nhiều thứ giống nhau như giấy ăn, dép lê, thậm chí là khăn vệ sinh, điều này hiển nhiên là bạn thân cùng đi siêu thị mua sắm."
Nói xong này đó, Tống Văn vừa chỉ chỉ đống mỹ phẩm của hai nữ sinh: "Đổng Phương yêu thích dùng mỹ phẩm xa hoa, cô mua những mỹ phẩm kia đều sẽ đưa những hộp nhỏ để dùng thử, những hộp nhỏ đó lại xuất hiện ở bên trong đống mỹ phẩm của Mã Ngải Tĩnh, hiển nhiên là Đổng Phương đưa cho nàng. Đổng Phương dùng son môi nhãn hiệu kia rất nổi danh, nàng nơi này có bốn thỏi, Mã Ngải Tĩnh trên bàn cũng thả một thỏi, lúc trước tôi lật ra hoá đơn, trên hoá đơn ghi là mua năm thỏi, thỏi nằm trên bàn Mã Ngải Tĩnh kia màu sắc rất nhạt, cho nên thỏi son môi kia cũng có thể là Đổng Phương mua sau đó cảm thấy được màu sắc không thích hợp liền đưa cho cô ấy."
Phó Lâm Giang biểu lộ hết thẳng nam bản sắc, đi tới nhìn một chút kia mấy thỏi son môi kia: "Tôi hoàn toàn không thấy được.....màu sắc mấy thỏi son môi, rốt cuộc có cái gì khác nhau."
"Đám son môi kia cơ bản là vô dụng, đại khái, coi như là mỹ nữ cũng dùng không được màu hồng cánh sen đi." Tống Văn nói chuyện mở ra Mã Ngải Tĩnh máy vi tính, bên trong QQ thiết lập tự động đăng nhập, "Mã Ngải Tĩnh đang cùng trong game có một ít tán gẫu ghi chép, nhắc tới cô có một người bạn cùng phòng có tiền liền muốn làm gì thì làm, cũng không đẹp đẽ như cô, nói chung, cô một bên hâm mộ Đổng Phương, khi nói chuyện với bạn thân, một bên lại đang ghen tỵ, lại đang lợi dụng Đổng Phương."
Nghe Tống Văn phân tích, Phó Lâm Giang mới tự nhiên hiểu ra, Lục Tư Ngữ cũng ở bên cạnh gật gật đầu, chấp nhận quá trình suy đoán này.
Tống Văn liền truy hỏi: "Những cái khác thì sao?"
"Ở trong phòng ngủ, Quách Họa là người bị cô lập." Lục Tư Ngữ tiếp tục nói.
Phó Lâm Giang tiếp tục kinh ngạc: "Tôi có thể nhìn thấy Quách Họa ở thành tích cùng với gia đình cùng những thứ khác có khoảng cách với các nữ sinh khác, nhưng cũng không tới bị trình độ bị cô lập chứ? Cậu đây là làm sao thấy được ?"
Tống Văn giơ giơ trong tay lên vài phần bảng tư liệu: "Đại khái là bởi vì bảng thành tích này, tôi cũng chú ý tới, thời điểm năm thứ nhất đại học, bọn họ có môn học tự chọn vẫn tính là bình thường, mấy người lẫn nhau có trùng lịch học, nhưng là đến năm ba cùng năm thứ tư đại học, môn học tự chọn của Quách Hoạ hoàn mỹ né tránh chương trình học của ba người kia. Tham gia môn học tự chọn giống nhau, chỉ có mấy môn là có thể lựa chọn, học sinh chung phòng ngủ phần lớn sẽ chọn gọi người bạn cùng đi, vừa có thể nhắc nhở lẫn nhau, cũng có thể mật báo, mà Quách Họa lại lựa chọn chương trình học cùng những người khác hoàn toàn không giống nhau, chắc là không muốn cùng mấy người trong phòng ngủ kia lại có thêm những thứ khác giao thiệp."
Phó Lâm Giang nghe đến đó, nhận lấy bảng tư liệu kia nhìn một chút, bây giờ bị Tống Văn vạch trần, hắn mới phát hiện, như vậy một phần môn học tự chọn đơn quả thật cũng không bình thường.
"Còn có, tám tháng trước, cùng với nửa tháng trước, trên sổ khám bệnh của Quách Họa đều có ghi chép về hai lần đi phòng y tế , đều là thân thể có nhiều vết thương, có một ít xuất huyết dưới da, cô ấy nói là ngã sấp xuống gây nên, tôi hoài nghi là bị người đánh." Tống Văn nói chuyện chỉ chỉ sổ bệnh án của Quách Hoạ. Bác sĩ trong phòng y tế khai một chút thuốc trị liệu bị thương, bọn họ không hẳn không nhìn ra sự thật, chỉ là không muốn có nhiều chuyện.
Suy luận này nghe tới huyền ảo, một khi bị giải thích, đạo lý lại rất đơn giản, Phó Lâm Giang rất nhanh liền hiểu được.
"Còn có những phát hiện khác không?" Tống Văn lại hỏi.
Lần này Lục Tư Ngữ lắc lắc đầu, trên khuôn mặt tuấn tú khôi phục lại biểu tình lạnh như băng, không biết là không có hay là không muốn nói nữa.
Những quan hệ này đều quá biểu tượng, cậu có thể nhìn ra được, Tống Văn cũng có thể nhìn ra được. Thế nhưng, một cái phòng ngủ bốn người , quan hệ có thể khác xa so với những thứ cậu có thể nhìn thấy, còn phức tạp nhiều lắm.
Ánh mắt Lục Tư Ngữ rơi vào trên cái giường của Lâm Oản Oản, nơi đó rất sạch sẽ, thậm chí là quá sạch sẻ, hoàn toàn không giống như bộ dáng ngủ một nửa bỗng nhiên trúng độc phát tác sau đó bị xe cứu thương nhấc đi. Trong bốn người này, Lâm Oản Oản là người trúng độc ít nhất, anh chờ đợi tin tức cô tỉnh lại, sẽ có cơ hội hỏi cô một chút.
Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ là hai người thông minh, lúc đó tìm kiếm có chút hiểu ngầm, một phen đối đáp vừa nãy kia, một người nói, một người giải thích, phối hợp đến thiên y vô phùng, giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của đối phương.
Nghe xong bọn họ phân tích, Phó Lâm Giang sửa lại một chút chân dung mấy cô gái trong đầu, hắn cảm giác mình thiếu ngủ, đầu óc không đủ dùng, cảm khái thở dài: "Như vậy bốn người nữ sinh, nhóm tán gẫu trên wechat chắc phải tạo đến mười mấy cái nhóm đi."
Lục Tư Ngữ mặt không thay đổi sửa chữa cho hắn: "Đội phó, ba người trở lên mới có thể lập thành nhóm, cho nên nhiều nhất chỉ có năm nhóm."
Ba giờ rưỡi sáng, kết thúc tìm kiếm bắt đầu điều tra hỏi ý, vì để tiết kiệm thời gian, ở đây mấy vị cảnh sát hình sự phân thành hai nhóm, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ dò hỏi người báo cảnh sát, Phó Lâm Giang trước cùng với cảnh sát hình sự trực ban đi cùng các giáo viên chủ nhiệm nói chuyện.
Cái gọi là phòng thẩm vấn là bọn họ ở trong tòa ký túc xá lâm thời điều động, trong phòng tro bụi rất nhiều, trong góc chất đầy tạp vật, là một ít nước khử trùng cùng ghế tựa bị vứt bỏ.
Tống Văn lựa chọn một trong hai người là nữ sinh có vóc người càng nhỏ gầy kia trước tiên dò hỏi, nữ học sinh kia tên là Bạch Tiểu Tiểu, lớn lên đến người cũng như tên, cô thân hình không cao, cái mũi nhỏ, mắt nhỏ, khuôn mặt nhỏ, mang theo một bộ kính mắt nhỉ, nữ sinh còn chưa kịp thay quần áo, xuyên một bộ váy ngủ màu trắng, bên ngoài mặc một cái áo khoác, che thân hình. Cô bé kia có loại khí chất chưa ra khỏi vườn trường, cảm giác sạch sẽ không rành thế sự, cô ngồi ở trước mặt hai vị cảnh sát hình sự , dùng móng tay cẩn thận thu lại đầy tro bụi trên bàn.
Cô bé này ở cùng ký túc xá voet Đặng Giai đều là học truyền thông công trình, cùng mấy vị nữ sinh phòng 108 bất đồng chuyên ngành.
Tống Văn hắng giọng theo lệ mở màn, sau khi hỏi họ tên tuổi tác, cắt tới chủ đề chính, hiện trường sự tình Bạch Tiểu Tiểu nhìn thấy không nhiều, cô và Đặng Giai sau khi thấy rõ ngoài cửa chính là bạn học phòng bên cạnh, liền vội vàng gọi nhân viên quản lý tới.
Đơn giản miêu tả sự việc trải qua, Bạch Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói: "Tôi liền biết, phòng ngủ các cô ấy sớm muộn cũng sẽ có chuyện."
Tống Văn giật mình, truy hỏi nàng: "Tại sao lại nói như vậy. Trong phòng ngủ các cô ấy có gì bất hòa sao?"
"Ừm, nói trắng ra là chính là đang bắt nạt Quách Họa, cô lập bạn ấy." Bạch Tiểu Tiểu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt hai vị cảnh sát tuổi trẻ anh tuấn, cố lấy dũng khí mở miệng tiếp tục, "Tôi và Quách Họa là đồng hương, đều là phụ cận trên trấn Đông An, cô ấy tại chỗ chúng tôi nơi đó học tập cực kỳ tốt, thi đứng thứ ba toàn trấn, bởi vì vấn đề kê khai nguyện vọng nên mới rơi đến trường học của chúng tôi. Cô ấy cùng các bạn cùng phòng ngủ những người khác đều không giống nhau."
"Làm sao không giống nhau?" Nhìn Bạch Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi, Tống Văn lại hỏi, sau đó anh bỏ thêm một câu, "Những chuyện này rất có lợi với việc chúng tôi tìm ra hung thủ rất."
Bạch Tiểu Tiểu vẫn có chút do dự: "Cái kia... tôi nói với các anh, những người khác sẽ không biết chứ?"
Tống Văn gật đầu: "Đó là khẳng định, chúng ta ở đây nói chuyện đều là bảo mật."
Bạch Tiểu Tiểu liền sờ một chút mặt bàn, lúc này mới nói tiếp: "Tôi nghe nói, Đổng Phương thành tích căn bản không đủ để học trường học của chúng tôi, à trong nhà cô ấy bỏ ra tiền mới đến trong này học được, nhưng mà cái này tôi không có bằng chứng ha, các anh có thể chính mình đi thăm dò, Mã Ngải Tĩnh biệt hiệu gọi là vua nịnh nọt, sẽ cùng chơi với Đổng Phương, mỗi ngày chơi game, thu lễ vật của nam sinh, sau lưng diễn đặc biệt nhiều, hai người kia mỗi lần thi đều lót đáy trong lớp học của mình."
Quan hệ cơ bản đã làm rõ, cùng tình huống bọn họ suy đoán tại hiện trường không sai biệt lắm, Tống Văn tiếp tục hỏi cô: "Cô có thể nói cụ thể một chút không? Ví dụ như, theo cô biết, các cô ấy làm sao lại bắt nạt Quách Họa, lại ví dụ như, giữa các cô ấy có mâu thuẫn gì, quan hệ là thế nào từng bước từng bước đi đến một bước như thế này."
Đóng băng ba thước tuyệt đối không phải một ngày chi hàn, mấy cô gái này, có thể có thâm cừu đại hận gì mà nhất định muốn đẩy đối phương vào chỗ chết chứ?
Bạch Tiểu Tiểu sửa lại dòng suy nghĩ mở miệng nói: "Theo tôi được biết... Có như thế vài sự việc, thứ nhất là phát sinh ở năm nhất, những phòng ở tầng chúng tôi muốn phơi quần áo cần thiết phải đi ra bên ngoài, mỗi phòng ngủ phân phối có một cái giá áo, mà là ở đây phơi thì nhiều người, thường thường lung ta lung tung, ném quần áo lẫn lộn đều là chuyện thường."
"Có một lần tôi ở ngoài phòng ngủ nhìn thấy Đổng Phương đang tìm Quách Họa cãi nhau, theo ý nói, cô ấy mất một cái áo rất đắt tiền, nhận định Quách Họa lấy trộm, Mã Ngải Tĩnh cũng tại một bên cạnh giúp đỡ nói, cái gì mà tên trộm a, tặc a đều mắng ra. Quách Họa tuy rằng trong nhà nghèo, thế nhưng là người rất trung thực, cô ấy cho bọn họ kiểm tra, tra tới tra lui, căn bản không có phát hiện cái áo mà Đổng Phương nói tới, Đổng Phương lúc này mới đổi giọng nói nhìn lầm rồi. Lúc này Quách Họa muốn các cô ấy xin lỗi, cái này cũng là yêu cầu hợp tình hợp lý, có thể Đổng Phương đại khái là không xuống được mặt, lại xác định sữa rửa mặt cùng mỹ phẩm dưỡng da chính mình đặt ở phòng rửa tay thường thường ít đi, nhất định là bị Quách Họa dùng trộm."
"Lấy quần áo còn có bằng chứng, mỹ phẩm thiếu, đó là việc không có chứng cứ, hai bên ầm ĩ đến không thể tách rời ra, cũng không có kết quả, thế nhưng mối thù thì kết lại. Sau đó ký túc xá các cô ấy mỹ phẩm đều đổi thành đặt ở trong phòng ngủ, ai dùng thì người đó mang vào, Quách Họa cũng không thế nào cùng các cô ấy nói chuyện."
Tống Văn gật gật đầu, để Bạch Tiểu Tiểu tiếp tục nói.
"Chuyện thứ hai, là thời điểm năm thứ ba, trong túc xá bọn họ, chỉ có Đổng Phương có một máy vi tính xách tay. Các anh chắc là cũng biết đến, tại thời điểm ở ký túc xá, mọi người có lúc sẽ cầm lấy cái gì rồi tiện tay để xuống một chỗ nào đó, ngày đó Đổng Phương đang cầm máy tính xách tay, bạn học phòng cách vách bỗng nhiên gọi cô ấy có việc, cô ấy vội vã đi ra ngoài, liền tiện tay đem máy tính đặt ở trên bàn Quách Hoạ. Bởi vì cái bàn của Đổng Phương luôn luôn là tương đối