Mùa xuân, vạn vật đâm chồi, những vụ án tử đó giống như giòi bọ vậy, ban đầu từ bên trong băng tuyết không ngừng xông ra.
Liên tiếp mấy tháng, Tống Văn đều bị những chuyện này cuốn lấy, chân không chạm đất, anh không được nghỉ ngơi một chút nào, trải qua 48 tiếng phá án, bắt giam, thẩm vấn cùng người bị tính nghi dày vò lẫn nhau, cuối cùng cũng bức ra được một phần khẩu cung, lại tìm được một phần chứng cứ mấu chốt mới dẫn dắt được cả đội làm xong đại án 418. Sáng nay liền giúp người làm niềm vui mà giúp đội hai vẽ một bức chân dung, thuận tiện giúp phá án.
Tháng 5 là thời kỳ hoa nở, trước cửa Cục Công An thành phố Nam thành, đoá hoa nở rộ xán lạn cực kỳ, mùa hè sắp đến rồi.
Tống Văn nhân lúc thời gian viết báo cáo kết thúc vụ án, ra ngoài hít thở không khí tươi mới, con mắt anh sáng ngời, sức quan sát rất tốt, như thể nhìn quét một vòng lập tức phát hiện bất đồng, trong sân không chỉ có nở nhiều thêm mấy bông hoa mà còn xuất hiện một chiếc Lamborghini mới tinh.
Mới sáng sớm đã được nhìn thấy một chiếc siêu xe như thế, não thập phần nâng cao tinh thần, Tống Văn tiến vào văn phòng, cười cùng đội phó bát quái: "Ai, Lâm Giang, siêu xe trong bãi đỗ là của ai vậy?"
Đội phó cùng đội một — Phó Lâm Giang lại gần nói: "Tống đội, kia là xe của người mới đội chúng ta lái tới."
"Đội chúng ta? Người mới?" Tống Văn nắm lấy trọng điểm.
Phó Lâm Giang gật đầu, mày mặt mìm cười.
Cùng Tống Văn mang đậm chất thiếu niên ngông cuồng bất đồng, vị đội phó này là người hiền lành có tiếng trong cục, tính tình ôn hoà như gió xuân. Mỗi khi Tống Văn nổi nóng lên, bão tố sấm vang chớp giật sẽ đến, vị đội phó này có thể không nhanh không chậm dùng hai ba câu giúp anh giập lửa giận.
Cho nên vị đội phó này ở cục thành phố có danh tiếng vô cùng tốt, thậm chí nhân duyên còn tốt hơn Tống Văn.
Làm một vị cảnh sát 28 tuổi khí huyết phương cương tới nói, Phó Lâm Giang lại quá mức hiền hoà khiêm tốn. Năng lực của hắn bình thường nhưng cẩn thận kiên trì, an phận thủ thường, tính cách ôn hoà không cầu tiến tới, rất có ý thức tự mình biết mình, cam nguyện làm người dưới. Như Cố cục nói, Phó Lâm Giang dễ tính như bồ tát, chỉ tiếc độ hoá không được những phần tử tội phạm cùng hung cực ác. Bởi vậy, Phó Lâm Giang đưa đi hai vị lão đội trưởng, lại cùng Tống Văn hợp tác.
Tổ người khác đều là, đội trưởng khôn khéo, đội phó nghiêm túc, nhưng mà có đội phó như vậy bên người, bớt cho Tống Văn không ít tâm lực, có tin tức, vụ án tiến độ Tống Văn đều theo thói quen hỏi hắn trước, miễn cho phiền phức.
"Người mới? Lái cái xe này? Có tiền như vậy, làm cảnh sát làm cái gì?" Tống Văn hơi nhíu lông mày hướng Phó Lâm Giang hỏi. Anh cùng Cố cục đã sớm đề ra việc xin thêm người mới vào đội, nhưng như thế này không hợp lưu trình cũng không hợp quy củ, như thế nào còn không có thông qua hắn mà đã trực tiếp đưa người tới? Tiền trảm hậu tấu như vậy, làm cho anh không quá thoải mái
Phó Lâm Giang gật đầu: "Ừ, người mới sáng sớm đã đến, đi đưa đơn lĩnh cảnh phục rồi." Sau đó hắn đưa cho Tống Văn một tệp văn kiện. "Đây là hồ sơ của cậu ấy, sáng sớm nay mới đưa đến."
Tống Văn nhận lấy hồ sơ, bên trong không có lấy một bức ảnh, anh tiện tay lật qua lật lại hỏi Phó Lâm Giang: "Anh gặp được chưa? Người như thế nào?"
Phó Lâm Giang suy nghĩ một chút, nghẹn ra vài chữ: "Rất đẹp...."
Tống Văn nâng tầm mắt từ hồ sơ lên: "Tôi hỏi là người như thế nào...."
Phó Lâm Giang suy nghĩ một chút, vẫn là không nghĩ ra được cái gì khác để đánh giá, lại lập lại: "Là thật sự đẹp, trên thế giới này liền có người có thể dùng vẻ đẹp để hành hung."
Đây là một đánh giá rất cao, Tống Văn chưa từng thấy Phó Lâm Giang hình dung những người khác như vậy, cười cùng hắn nói giỡn: "Cố cục lúc này sao lại hiểu ý như vậy, phân một mỹ nữ đến đây. Ngược lại giúp anh giải quyết được vấn đề cá nhân."
Phó Lâm Giang biết Tống Văn hiểu lầm, cười nhỏ giọng giải thích: "Là nam."
Nghe lời này, Tống Văn trên mặt cứng lại, chân mày cau lại, đùng một cái đem hồ sơ gập lại, có chút khó chịu nói: "Đẹp lại không thể coi như cơm ăn, Cố cục đây là làm cái gì, chỗ này của chúng ta là muốn người làm việc."
"Xã hội hiện đại, dựa vào sắc đẹp ăn cơm còn thiếu sao?" Phó Lâm Giang cười nói: "Tống đội, cậu đây là kỳ thị giới tính."
Tống Văn nghe đến đó liền không kiềm chế được, lên lầu gõ cửa văn phòng Cố cục.
Cốc cục là người đứng đầu Cục thành phố Nam thành, năm nay hơn 50 tuổi, còn có ba năm về hưu. Thời điểm không mặc cảnh phục, ông trông như mấy ông lão đánh thái cực quyền trong công viên. Cố cục tuổi tác tuy lớn, nhưng người không cổ hủ, ngày thường đầu óc nhanh nhạy, kinh nghiệm phong phú, phá được vô số vụ án quan trọng, ông tại cảnh cục làm cục trưởng hơn mười năm, cơ hồ đã đem nơi này thành nhà. Mọi người đều nói, Nam thành cục thành phố chỉ cần có Cố cục là vững vàng.
Lúc này, Cố cục đã pha xong một chén trà hoa cúc, vui vẻ mà pha đến toàn bộ gian phòng đều có một mùi thơm hoa cúc. Nghe thấy tiếng gõ cửa, ông ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Tống Văn liền vui vẻ ra mặt: " Tiểu Tống à, người mới kia, cuối cùng cũng tới, ta đang định cùng cháu nói..."
"Cháu mới vừa nghe nói, cháu làm đội trưởng mà lại là người cuối cùng biết đội chúng cháu có người mới tiến vào." Tống Văn nói chuyện, đem tư liệu đặt lên trên bàn sau đó nhếch lên đôi chân thon dài, đi thẳng vào vấn đề: "Cố cục, người này cháu có thể không muốn được không?"
Nghe lời này, lông mày Cố cục ngưng lại, giương mắt có chút kỳ quái nhìn về phía Tống Văn. Tống Văn đôi mắt không lớn, lại hẹp dài sáng ngời, mi phong sắc bén. Anh là được Cố cục chiêu vào, ở dưới tay ông mấy năm, vẫn luôn là ái tướng đắc lực của ông, bên trong cục có người nói giỡn, Tống Văn là đệ tử cuối cùng của Cố cục. Cố cục ngày thường không có cậy quyền ỷ thế, Tống Văn cũng ỷ vào được ông thưởng thức từ trước đến giờ có chuyện gì cũng nói thẳng. Người mới vừa đến này, Cốc cục cũng không biết làm sao liền chạm vào vảy ngược của Tống Văn, thế nhưng ông đối Tống Văn biết rõ, hẳn là có lý do khác.
Tống Văn giải thích: "Ngài xem yêu cầu cháu đề lúc trước là sao? Đội chúng ta thiếu cảnh sát cơ sở phổ thông, tuy rằng công tác không sai biệt lắm, mà yêu cầu tỉ mỉ, viết văn tốt, gan lớn, có thể chịu khổ nhọc, có thể ra hiện trường, có thể viết tổng kết báo cáo."
Cố cục cầm tách trà hoa cúc lượn lờ hơi nước, cười nhạt hỏi lại anh: " có cái nào không phù hợp sao?"
Tống Văn đem thân thể hơi hướng về phía trước, sắc mặt không thoải mái nói: " Người cháu muốn là tới làm cảnh sát hình sự, mỗi ngày đi hiện trường vụ án, chứ không phải cho cháu một Lâm Đại Ngọc, cũng không phải là muốn xướng Tây Sương Ký."
Nghe anh nói đến râu ông nọ cắm cằm bà kia, Cố cục lông mày dựng đứng: "Phi, xướng Tây Sương Ký là Thôi Oanh Oanh."
Tống Văn mở tay ra: "Dù sao cũng là ý này."
Cố cục mở bản hồ sơ kia ra: "Tiểu Tống cháu không xem hồ sơ hẳn hoi đúng không? Đứa bé kia song học lực, có thể làm pháp y, có thể làm hình cảnh. Ta là theo ý kiến của bản thân cậu ấy, hy vọng tại đội hình sự rèn luyện một chút, lúc này mới phái cho cháu."
Tống Văn cau mày nhìn một chút, trước ghi danh pháp y chuyên nghiệp, sau lại học nghiên cứu sinh điều tra chuyên nghiệp, bình tĩnh mà xem xét, phần hồ sơ này thật sự rất dễ nhìn, giấy trắng mực đen viết rõ rõ rành rành, các khoa thành tích khảo sát thể năng cũng tìm không ra điểm xấu, bản thân chữ viết cũng đẹp đẽ, xinh đẹp nhưng bên trong đều mang một cỗ sức lực. Nhưng những ưu tú đó chỉ là mặt ngoài, Tống Văn ở giữa những hàng chữ nhìn ra được rất nhiều quan điểm bất đồng, anh chỉ chỉ chỗ tuổi tác: " Ngài không phải thường xuyên giáo dục bọn cháu học ở trường cảnh sát không xem là truyện to tát, thành tích cuộc thi có tốt đến đâu cũng chỉ là lý luận suông. Cậu ta đều đã hai mươi sáu, còn muốn đến làm cơ sở cảnh sát hình sự?"
Hai mươi sáu, so với anh còn hơn nửa tuổi, Tống Văn đối với cái này cực kỳ để ý.
Ta cũng giáo dục qua cảnh sát hình sự
Không chỉ là thể lực công tác mà còn là trí tuệ công tác. Tuy rằng cậu ta đã lớn tuổi một chút chẳng lẽ không sánh được với mấy tên tiểu tử tuổi trẻ khí huyết phương cương chuyên động tay động chân, có một thuộc hạ như vậy không phải việc tốt sao?" Lời nói tới đây Cố cục liền uy hiếp: "Tiểu tử thúi, cháu tưởng tuyển người vào như mua hàng ngoài chợ sao, còn muốn bảy ngày trả hàng không lý do? Cháu có muốn hay không, nếu không ta liền đưa cho Lão Lâm."
Lão Lâm tên đầy đủ là Lâm Tu Nhiên, là người phụ trách trung tâm giám định của cục thành phố, quản lý pháp y cũng kỹ thuật. Hiện tại khoa pháp y có tổng cộng bốn pháp ý, làm cùng ba đội hình sự, nhân thủ cũng rất căng thẳng, thường xuyên bận rộng liên tục.
Tống Văn lúc thường cùng Lâm Tu Nhiên quan hệ không tệ, gọi hắn một tiếng Lâm ca. Lúc này lại không chịu nhường tiêu chuẩn: " Đừng a, Lâm ca nơi đó vẫn có thể kiên trì, tình huống đội chúng cháu ngài cũng biết đến, Lão Tần vừa mới bị thương nghỉ ngơi vào tháng ba, tính ra so với tổ khác thiếu hai người, dù như vậy, tốc độ phá án cùng tần suất nhận án vẫn là cao nhất, ngươi cho ta một người đắc lực, ngược lại sau đó ngài chẳng phải mặt mũi sáng sủa sao?" Tống Văn đầu tiên là khóc than một trận rồi vỗ mông ngựa Cố cục nịnh nọt, mở miệng hỏi: " Nếu ta đem người nhượng lại cho Lão Lâm, còn có danh ngạch khác không?"
Cố cục không hề bị lay động mà lắc đầu một cái: "Đừng có vòng vèo, ta muốn nghe một chút lý do cụ thể cháu không cần cậu ấy."
Tống Văn sửa lại một chút dòng suy nghĩ nghiêm túc nói: " Cố cục, đầu tiên nói, ngài thấy tên tiểu tử kia lái xe gì tới chưa? Lamborghini, đem toàn bộ đội hình cảnh của chúng ta bán cũng không mua nổi. Hơn nữa người kia dáng dấp không tệ, mang ra ngoài tra án quá chói mắt, như thể phái lại đây một phú nhị đại được nuông chiều từ bé vậy. Cảnh sát hình sự là một chức nghệp có độ nguy hiểm cao, không nói đến chuyện bất trắc, chỉ là có va đập cũng không đền nổi. Người ta gia cảnh tốt, học giỏi, lãnh diễm cao ngạo, cháu sợ cậu ta và những người khác trong đội không thể hoà hợp, trái lại bất lợi cho triển khai công tác.
Cố cục nghe lời hắn nói liền nhấp một ngụm trà hoa cúc: " Ta đến