Thời điểm Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đi đến bệnh viện nhân dân Nam thành, đã là mười rưỡi sáng, hôm nay là chủ nhật, phòng khám bệnh không mở cửa, chỉ có phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú cùng khoa cấp cứu người đông như mắc cửi. Lục Tư Ngữ đợi mấy phút thang máy, mới cùng một đám bác gái đồng thời chen lên lầu, thang máy kia leo lên như ốc sên vậy, còn là mỗi tầng đều dừng lại.
Lại mất mấy phút nữa mới tới được tầng mười hai, nơi này là phòng bệnh nguy hiểm của bệnh viện Nam thành, không thuộc về chuyên khoa nào, mà là tập hợp mỗi phòng chuyên gia, tiếp đón đều là một ít bệnh nhân mang bệnh có tính tổng hợp trầm trọng nguy hiểm.
Tống Văn đi cầu thang trái lại đến nhanh hơn một chút, đến tầng mười hai liền thấy Lâm Tu Nhiên đứng ở ngoài ICU, vội vàng đi tới: "Tình huống bây giờ thế nào rồi?"
"Quách Họa sáng sớm tiến vào, bây giờ còn đang ở bên trong ICU quan sát, đến nay vẫn chưa tỉnh lại nữa. Lâm Oản Oản trúng độc không sâu, rửa dạ dày sau đó đang truyền dịch, chuyển đến phòng bệnh bên này quan sát." Nói tới chỗ này, Lâm Tu Nhiên vừa chỉ chỉ người phụ nữ trung niên đang ngồi ở bên cạnh, "Đây là mẹ của Quách Họa."
Tống Văn quay đầu nhìn lại, đó là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn quần áo mộc mạc, người có chút hơi mập, tại bên cạnh bà thả một cái túi sách có chút cũ thế nhưng giặt đến sạch sẽ. Mắt của bà hơi sưng, rõ ràng khóc qua mấy lần, cứ như vậy mà ngơ ngác ngồi ở trên ghế trước cửa, không biết đang suy nghĩ gì.
Tống Văn lại nhìn một chút phòng ICU yên tĩnh mà che kín các loại máy móc, bên trong có y tá đang bận bịu, anh sợ nhất nhìn đến loại sinh ly tử biệt này, không định qua đó chào hỏi, quay đầu hỏi Lâm Tu Nhiên nói: "Anh hỏi qua rồi sao?"
Lâm Tu Nhiên nhỏ giọng nói: "Đại khái hàn huyên vài câu, Quách Họa ba ba thân thể không tốt, cho nên lần này chỉ có bà ấy lại đây, Quách Họa là con một, bà ấy xem như là người đã trung niên, vốn nghĩ nữ nhi tốt nghiệp có thể trợ giúp gia dụng, nhưng bây giờ... Đả kích rất lớn. Đối với việc của Quách Họa trong trường học, bà ấy cũng biết không nhiều, chỉ nói nữ nhi chưa từng làm cho bà phải quan tâm nhiều. Vừa nãy người phụ trách của trường học vẫn luôn ở đây cùng, hiện tại xuống lầu mua đồ rồi."
Tống Văn gật gật đầu: "Người nhà an bài qua đêm như thế nào?"
Lâm Tu Nhiên nói: "Bên trường học làm an bài."
"Có người ở nơi này nhìn chằm chằm chứ?"
"Bên trường học ra người, 24h đều ở đây nhìn."
Một bên cạnh Lục Tư Ngữ hỏi: "Người nhà của Lâm Oản Oản không tới sao?"
"Cái này, vừa nãy người phụ trách kia còn đang oán giận đây, sau khi thông báo qua đó, hỏi tiền thuốc thang làm sao bây giờ, đương nhiên trường học biểu thị tạm thời ứng ra trước tiên toàn bộ khoản ứng đó, bên kia lại hỏi tình huống, nghe nói không có nguy hiểm tính mạng, liền không có người qua." Lâm Tu Nhiên hiển nhiên cũng chưa từng thấy loại cha mẹ này, hiện tại không cha mẹ nào không lo lắng cho con cái của mình? Con cái mình xảy ra chuyện, cha mẹ đều kêu trời trách đất muốn đi qua, nhưng là nhà này... Thực sự là quá lạnh lùng.
Tống Văn nói: "Không kỳ quái, ta xem Lâm Oản Oản tư liệu, cô ấy và cha hiện tại không cùng họ tên, hẳn là gây dựng lại gia đình, gia đình quan hệ không quá tốt, mẹ cô ấy sau đó lại sinh con trai, cho nên cô gái này, khả năng liền bị bỏ lại." Nói tới chỗ này, anh liền ló đầu nhìn một chút mẹ của Quách Họa, người phụ nữ kia ngồi ở chỗ đó, miễn cưỡng coi chính mình là làm một bức tượng điêu khắc, không nhúc nhích, Tống Văn có chút sợ, không có chủ động qua đó chào hỏi, ngược lại nói, "Chúng ta đi nhìn tình huống của Lâm Oản Oản."
Lâm Tu Nhiên nhìn đồng hồ: "Tôi cũng chuẩn bị rút đây, đã cùng bác sĩ phụ trách chào hỏi qua, có chuyện gì sẽ cho chúng ta biết, Lâm Oản Oản ở phòng 1205, phòng hai người tạm thời chỉ có một mình cô ấy."
Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ dựa theo số phòng, đi tới cửa phòng 1205, so với khu cấp cứu, nơi này yên tĩnh hơn nhiều hơn, cửa đang đóng, anh đẩy cửa đi vào, không có lực cản gì.
Trên giường nằm có một cô gái đang nằm truyền dịch, cô ấy tỉnh rồi, thấy có người tiến vào liền chếch đầu đến xem, đó là một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi, thoạt nhìn ngoan ngoãn mà mỹ lệ, con mắt của cô không lớn, con ngươi đen trong hốc mắt chiếm vị trí rất lớn, tóc tai thả xuống mà dịu ngoan, thoạt nhìn giống như một con động vật nhỏ. Lúc này cô mặc một bộ đồng phục bệnh nhân màu trắng, hãm sâu trong tấm khăn trải giường màu trắng, nhỏ yếu kinh hoảng mà bất lực.
Tống Văn nhớ lại lúc cùng Bạch Tiểu Tiểu nói chuyện, cái ví dụ kia trái lại rất đúng.
Bởi vì vẫn đang ở kỳ quan sát, trên người Lâm Oản Oản gắn một ít máy móc kiểm tra điện tâm đồ cùng mạch đập huyết áp, đôi môi cô tái nhợt mím thật chặy, ánh mắt có chút đề phòng.
Tống Văn lôi cái ghế tựa bên giường dùng để quan sát ra ngồi, lấy ra một chút minh chứng cảnh sát tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là cảnh sát phụ trách vụ án này của Cục Công An thành phố Nam thành, tối hôm qua ký túc xá các cô đã xảy ra vụ án đồng thời gϊếŧ ngươic bằng thuốc độc, cô làm đương sự của bản án, có thể nói cho tôi biết một ít tình huống lúc đó không?"
Lâm Oản Oản chống nửa người lên, ánh mắt lấp loé, không có mở miệng.
Lục Tư Ngữ đứng ở một bên cạnh móc ra vở cùng bút chuẩn bị làm ghi chép, Tống Văn tiếp tục thấp giọng hỏi: "Tôi biết cô không muốn nhớ lại, nhưng những tin tức này đối với việc chúng tôi tìm được hung thủ rất trọng yếu." Thời điểm anh nói "Hung thủ" cái kia từ tăng thêm một tia ngữ khí.
Lâm Oản Oản con mắt giật giật, lúc này mới hồi ức nói: "Tối hôm qua... Tôi đang chuẩn bị ngủ, Đổng Phương bỗng nhiên nói cô ấy đau bụng, sau đó cô ấy liền ói ra, Quách Họa nói để cô ấy đi xem xem, mới vừa đem Đổng Phương đỡ xuống giường cô ấy liền ngã trên mặt đất, lúc này Mã Ngải Tĩnh cũng từ trên giường té xuống, lúc đó rầm một tiếng rất lớn, Quách Họa ở nơi đó động viên bọn họ, tôi muốn qua hỗ trợ, cũng leo xuống, nhưng leo xuống một chút liền cảm thấy hô hấp không thông, trước mắt đều xoay vòng."
"Sau đó tôi liền nghe thấy có người ở trong bóng tối giãy dụa, giống như xảy ra chuyện gì đó, sau đó Quách Họa chính mình liền chạy ra ngoài, điện thoại di động của tôi hết pin rồi, muốn gọi 120, khi đó tôi nghĩ tới, trước đã ngẫu nhiên biết được mật khẩu di động của Quách Họa, liền dùng điện thoại di động của cô ấy gọi 120."
Sự miêu tả của cô có chút ngổn ngang nhỏ vụn, thế nhưng cũng giải thích tại sao trên điện thoại di động của Quách Hoạ có dấu vân tay của cô. Nói tới chỗ này, Lâm Oản Oản nhút nhát nhấc đầu hỏi: "Đổng Phương cùng Mã Ngải Tĩnh đều chết sao? Quách Họa đâu, cô ấy ra sao rồi?"
Tống Văn không hề trả lời nàng: "Các cô bị trúng độc, cô đối việc trúng độc này có ấn tượng gì?"
Lâm Oản Oản sắc mặt tái nhợt lắc lắc đầu: "Tôi... Tôi không biết, tôi cũng không biết tôi vì sao lại ở đây. Chuyện ngày hôm qua giống như ác mộng vậy, tôi hiện tại nhớ lại liền đau đầu."
"Các cô tối hôm qua trước khi đi ngủ đã ăn cái gì?" Tống Văn liền hỏi một câu.
"Chocolate, chúng tôi ăn Chocolate mà Quách Họa....." Âm thanh của Lâm Oản Oản có chút run rẩy, "Tôi... Tôi biết bọn họ vẫn luôn bắt nạt Quách Họa, tại thời điểm có bọn họ ở đó, tôi cũng không dám nói chuyện cùng Quách Hoạ, chờ thời điểm bọn họ không có đó, tôi mới có thể an ủi trợ giúp cô ấy. Mấy ngày trước, Quách Họa bỗng nhiên nói, cô ấy không muốn sống nữa. Tôi an ủi cô ấy rất lâu, sau đó có một ngày cô ấy còn nói không muốn cùng Đổng Phương bọn họ tiếp tục giằng co nữa, tôi còn thật vui vẻ, cô ấy bảo tôi giúp cô ấy nghĩ kế, xem làm sao đem quan hệ trong phòng ngủ hòa hoãn lại, tôi còn giúp cô ấy nghĩ biện pháp. Rồi sau đó cô ấy mua một hộp chocolate mà Đổng Phương thích, ăn nói khép nép mà xin lỗi bọn họ, sau đó mọi người rất vui vẻ mà chia chocolate ăn..."
Lâm Oản Oản nói đến chỗ này,