Chờ Tống Văn từ phòng thẩm vấn đi ra, đi vào bên trong phòng theo dõi, phòng theo dõi cách vách suýt nữa nổ.
Bên cạnh Phó Lâm Giang có chút đau đầu mà ấn lại huyệt thái dương: "Quách Họa hôn mê bất tỉnh, đây là thế nào, còn không phải đều tuỳ theo cô ta nói sao?"
Lão Giả nói: "Tôi ngược lại cảm thấy thật ra, cô ấy hẳn là nói sự thật, vừa nói như thế, tất cả điểm đáng ngờ cũng đều giải thích được. Vụ án này không phải là nữ sinh luôn bị các bạn học ức hiếp rồi tiến hành trả thù bạn học của mình sao, đây cũng giải thích, tại sao Lâm Oản Oản trúng độc nhẹ nhất, có thể sống sót, bởi vì cô ấy vốn cũng không phải là mục tiêu mà đối phương muốn trả thù."
Phó Lâm Giang ngẩng đầu hỏi Tống Văn: "Nếu như dựa theo khẩu cung của Lâm Oản Oản như vậy, sẽ xử như thế nào?"
Tống Văn không đáp hắn, một bên cạnh Chu Hiểu xen vào nói: "Nếu như cô ấy chỉ biết việc độc dược này từ đâu mà đến, cũng không có tham dự sẽ không bị xử nặng, thậm chí sẽ không bị phạt, tôi nhớ trước có một vụ án tương tự như vậy."
Lão Giả gật gật đầu, trầm giọng nói: "Thất tiên nữ." Cảnh sát hình sự làm việc lâu một chút đều biết, đó cũng là một vụ án vườn trường trúng độc tập thể, người bị hại đến bảy người, khiếp sợ toàn quốc, phát triển cùng vụ án này bất đồng, chân tướng sự việc người bình thường không biết được, kết quả cuối cùng, người sống vẫn chưa bị xử nặng, hiện tại cũng đã phóng thích.
Tống Văn nhìn về phía Lục Tư Ngữ bên cạnh vẫn luôn không nói gì, hỏi: "Cậu tin tưởng lời nói của cô ta không?"
Lục Tư Ngữ lắc đầu một cái: "Tôi không biết, trực giác của tôi là bên trong vẫn còn có vấn đề." Cậu sửa lại một chút dòng suy nghĩ nõi, "Quách Họa mua điện thoại di động, lại là sau lần bị đánh kia, một người đã quyết định chính mình muốn đi gϊếŧ người, tại sao muốn mua điện thoại di động đắt tiền như vậy? Hơn nữa, điện thoại di động là đồ rất riêng tư, coi như là bằng hữu tốt nhất, cũng không có khả năng dễ dàng biết được mật mã đi. Tại sao lúc khó chịu không có gọi những người khác đến, mà là dùng điện thoại di động của bạn mình gọi điện thoại cấp cứu chứ."
Cái vấn đề này hiển nhiên là không quá hợp lô-gic, nghe cậu nói, tất cả mọi người rơi vào trầm tư.
Hiện tại mọi người rõ ràng phân hai phái, một phái cảm thấy được đầu độc chính là Quách Họa, Lâm Oản Oản chỉ có hiềm nghi biết việc, một số người khác lại vẫn như cũ cảm thấy được Lâm Oản Oản có hiềm nghi gϊếŧ người bằng thuốc độc càng lớn hơn.
Tống Văn suy tư chốc lát nói: "Tôi cũng đồng ý Lâm Oản Oản có vấn đề, nhưng nếu như là Lâm Oản Oản, tôi vẫn như cũ không có cách nào giải thích được động cơ gϊếŧ người của cô ta là cái gì. Hơn nữa, chocolate cùng độc dược đều là do Quách Họa mua, cô ấy mua được đồ vật để Lâm Oản Oản ra tay? Điều này không hợp với lẽ thường."
Chu Hiểu gật gật đầu: "Lâm Oản Oản hiềm nghi chủ yếu bắt nguồn từ do trước đó cô ấy đã nói dối, thế nhưng trên quan hệ nhân chứng cùng tất cả vật chứng, rõ ràng cho thấy Quách Họa có động cơ gây án cùng hiềm nghi lớn hơn."
Phó Lâm Giang thở dài: "Thế nhưng hiện tại... Quách Họa hôn mê bất tỉnh, tôi vẫn như cũ cảm thấy được trên người Lâm Oản Oản có điểm đáng ngờ."
Tống Văn hạ xuống quyết đoán: "Lục Tư Ngữ, vào đưa cho cô ta ít nước đi, ghi chép thời gian, lão Giả anh vào thẩm vấn thêm một lần nữa." Sau đó anh quay đầu nói, "Chu Hiểu, đem những lời khai của người làm chứng sửa sang lại một chút, tất cả mọi người ngày hôm nay công tác chính là tìm kiếm dọc xuống, tìm ra điểm đáng ngờ. Không cần biết kết quả cuối cùng là cái gì, chúng ta nỗ lực đi thăm dò tìm chân tướng." Nói tới chỗ này, Tống Văn nhớ tới cái gì lại nói, "Lục Tư Ngữ, rót cho tôi một ly nước nữa."
Lục Tư Ngữ đang lấy cốc dùng một lần, nghe nói như thế liền cầm thêm một cái, hai chén nước đều trước tiên là thêm nước nóng rồi thêm nước lạnh, rót tới độ cao giống nhau, sau đó bưng cho Tống Văn một chén hỏi: "Tôi có thể vào đó xem một chút không?"
Tống Văn gật gật đầu, Lục Tư Ngữ cầm một cốc nước khác đi vào trong phòng thẩm vấn, đặt ở trước mặt Lâm Oản Oản . Lâm Oản Oản ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, dường như nhận ra bọn họ từng ở trong bệnh viện từng gặp mặt, đối với cậu hữu hảo gật đầu một cái, sau đó khéo léo cầm cốc lên, từng hớp nhỏ mà uống nước.
Sau đó lão Giả đi vào, sắc mặt nghiêm túc mở ra các loại bản ghi chép, để xuống trước người, Lục Tư Ngữ không có lui ra, cũng ở bên cạnh ngồi xuống.
Trong đội một ở mấy vị cảnh sát hình sự này, lão Giả làm việc nhiều năm nhất, tuy rằng lúc thường hút thuốc uống rượu hành vi có chút lôi thôi, như là cái lão lưu manh, nhưng trong lòng bên trong vẫn tính là chính trực thiện lương. Lâm Oản Oản nhìn hắn, nháy mắt một cái, mở miệng hỏi: "Chú, chú là lãnh đạo của nơi này sao?"
"A..." Nhất thời lão Giả nhận cũng không phải mà không nhận cũng không phải.
Lâm Oản Oản tựa hồ phát hiện chính mình đường đột, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cháu cho là đội trưởng hỏi xong rồi, nên là người có chức quan càng cao hơn tới hỏi. Dung mạo của chú khá giống biểu thúc bà con xa của cháu, liền kêu chú là chú."
Sắc mặt lão Giả lúc này mới hòa hoãn một phần, nhìn thiếu nữ điềm đạm đáng yêu trước mắt, ho khan một tiếng: "Tôi chỉ là cảnh sát hình sự bình thường thôi, cháu đừng sợ, chúng tôi chỉ là hỏi cháu một vài vấn đề. Cháu chỉ cần theo sự thật đáp lại là tốt rồi."
Lâm Oản Oản gật gật đầu.
Lục Tư Ngữ ở bên cạnh, đầy hứng thú mà nhìn hai người, ở trong phòng thẩm vấn dò hỏi người bị tình nghi cùng với ở ngoài phòng thẩm vấn dò hỏi cảm giác hoàn toàn khác nhau. Có chút kỳ lạ chính là, ở phòng theo dõi cách một tầng thủy tinh quan sát cùng với ở phụ cận xem cũng là hoàn toàn khác nhau.
"Lâm Oản Oản, cô cảm thấy được lần này là ai hạ độc gϊếŧ người trong phòng ngủ của các cô."
"Hẳn là......Quách Họa."
"Làm sao cô biết cô ấy có độc dược?"
"Cô ấy nói cho tôi, cô ấy đã từng đánh thuốc cho đám mèo hoang." Lần này Lâm Oản Oản bỏ thêm vài câu giải thích, " Mấy phòng ngủ bên cạnh cũng đều bị mèo làm cho không ngủ ngon được, phương pháp của cô ấy dùng đến sau đó không có mèo nữa, tất cả mọi người nói rốt cục có thể ngủ ngon giấc."
"Là các cô đồng thời đánh thuốc đám mèo đó sao?"
"Không phải, chú nhớ lộn rồi." Lâm Oản quán nhẹ giọng nói, ngữ khí cũng rất bình tĩnh.
"Hả?" Lão Giả cau mày có chút nghi ngờ mà lật qua lời khai trước đó, một bên cạnh Lục Tư Ngữ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Oản Oản .
"Là Quách Họa bỏ thuốc đám mèo, cháu không có tham dự, cũng không có tự mình động thủ, cháu chỉ là biết chuyện này." Lâm Oản Oản giải thích.
Lão Giả thay đổi vấn đề: "Trước lúc ở bệnh viện, tại sao cô lại nói dối."
"Cháu khi đó quá sợ..."
Cơ hồ là lời giải thích lập lại một lần giống nhau.
Thẩm vấn tiến nhập vào tuần hoàn liên tục. Như là một bàn cờ tiến vào tử cục, không có cách nào thoát ra, những vấn đề này tựa hồ lặp lại một ngàn lần một vạn lần đều là kết quả như thế, Lâm Oản Oản sẽ không lại nói ra đáp án khác.
Vấn đề hỏi đến đây, ánh mắt Lâm Oản Oản nhìn về phía lão Giả bỗng nhiên có chút biến hóa, hai tay nắm cái cốc giấy, biểu tình ủy khuất vô cùng nói: "Chú, chú....chú có phải là cũng hoài nghi cháu là người xấu không? Cảm thấy cháu sẽ gϊếŧ chết bạn học của chính mình?"
Lão Giả nói: "Chúng tôi chỉ là đang tiến hành tra hỏi bình thường."
Lâm Oản Oản thấp đầu ủy khuất khóc lên: "Cháu cùng các cô ấy quan hệ đều rất tốt, cũng không có bắt nạt Quách Họa, cháu đúng là sai rồi, không nên giúp cô ấy bảo thủ bí mật... Hiện tại đầu của cháu còn tại đau, nguyên bản cháu mới là người bị hại, khi đó tại phòng ngủ, cháu rất sợ hãi, cháu thiếu chút nữa cũng chết cùng các cô ấy....."
Lâm Oản Oản vai rung động, tựa hồ đem áp lực cùng sợ hãi những ngày gần đây cùng phát tiết ra, lão Giả nhất thời nghẹn lời, không biết nên làm sao trấn an cô bé trước mắt, hắn thẩm vấn quá vô số phạm nhân, có cứng rắn, có vô tội, thế nhưng đều không có như cô bé trước mắt làm cho hắn cảm thấy được luống cuống, đúng đấy, cô bé vốn là cái người bị hại, nếu như không phải hung thủ, còn phải chịu đối xử như vậy, bị hỏi như vậy