Sáng sớm ngày thứ tư án phát , trong phòng thẩm vấn, video thiết bị, đèn bàn, sổ ghi chép sớm đã bị chuẩn bị kỹ càng.
Tống Văn cùng Phó Lâm Giang ngồi xuống, đối diện là một nữ nhân đã trung niên, tóc tai hơi trắng, có chút giả mập. Người phụ nữ này chính là người nhà của ông già tối hôm qua trong nhà tang lễ.
Căn cứ tư liệu, Đoạn Sinh đến 35 tuổi mới có một đứa con gái, hiện tại Đoạn Quân Vận 52 tuổi, có một người chồng nhưng đã ly hôn, có một đứa con trai 27 tuổi, hiện giờ cháu trai mới vừa hơn một tuổi, người một nhà này không thể xem như là không có tiền, thế nhưng cũng tuyệt đối không phải là nhà giàu có.
Phó Lâm Giang hỏi xong tư liệu tỉ mỉ, đi thẳng vào vấn đề: "Đoạn Quân Vận, là bà đem cha mình đưa đến Lạc Hân viện dưỡng lão?"
Đoạn Quân Vận trên mặt mang theo nghi hoặc cùng không rõ: "Cảnh sát đồng chí, tôi còn không rõ lắm, tại sao muốn đem tôi gọi vào cục cảnh sát a?" Bà hiển nhiên đối nơi này không quen. Tống Văn từ hành động thân thể của bà đọc ra một tia câu nệ. Cái này cũng là đại thể phản ứng phổ biến của người bình thường khi đi đến cục cảnh sát. Trước bọn họ ở trong điện thoại, chỉ nói muốn Đoạn Quân Vận hiệp trợ điều tra, cũng không có nói tỉ mỉ.
"Chúng tôi bây giờ mời bà hiệp trợ điều tra vụ án tương quan, là bà đem cha mình đưa đến viện dưỡng lão sao?" Phó Lâm Giang lại lập lại vấn đề.
Đoạn Quân Vận thấp đầu nhỏ giọng nói: "Tôi ở nhà còn phải chăm sóc tôn tử, Lạc Hân viện dưỡng lão danh tiếng rất tốt. Đem ông ấy đưa tới đó, cũng coi như là hiêua tâm của người làm con chúng tôi." Bà nói chuyện, sửa sang lại tay áo siết chặt trên cánh tay chính mình.
Phó Lâm Giang tiếp tục hỏi: "Cha bà khi còn sống đã có một ít bệnh tật?"
Đoạn Quân Vận gật đầu: "Cha tôi khi còn sống có bệnh tiểu đường tương đối nghiêm trọng, còn mắc Alzheimer tương đối nghiêm trọng, thần trí đã không rõ, có lúc thậm chí nhận không ra thân nhân của chính mình, chúng tôi vẫn luôn tích cực trị liệu." Bà ta trả lời cái vấn đề này sau, lần thứ hai ngẩng đầu hỏi, "Tôi còn là không rõ lắm, các người gọi tôi đến có chuyện gì."
Ánh đèn chiếu xuống, nếp nhăn khoé mắt của bà ta hiện ra khiến cả người có chút già nua. Ngón tay của bà ta luôn luôn hơi run run, cảm xúc bất an.
Tống Văn nhìn thẳng đôi mắt nữ nhân kia, lần này thay đổi lời giải thích, anh lật qua lật lại tài liệu trước mặt, đẩy quá đó một phần báo cáo giải phẫu cần ký tên: "Cha của bà có thể chết do mưu sát, vì để điều tra nguyên nhân cái chết chân thực của cha bà, cần thiết người nhà đồng ý tiến hành giải phẫu, mời bà ký tên ở đơn giải phẫu này, phối hợp công việc của chúng tôi."
Đoạn Quân Vận cả người đều run lên, sau khi Tống Văn hỏi ra cái vấn đề này rõ ràng càng hoảng loạn, ngón tay của bà cầm bút như bị bỏng vậy, vứt bút trên bàn: "Tôi......tôi không đồng ý giải phẫu thi thể, cha tôi đã 87 tuổi rồi, là tử vong bình thường, các loại quy trình cùng tờ khai cũng không ít, tại sao muốn tiến hành giải phẫu?"
Phó Lâm Giang chỉ chỉ tờ giấy kia nói: "Chúng tôi mới vừa nói cho bà, cha của bà có khả năng bị người mưu sát, tôi cảm thấy, làm con của một người vừa mới chết, bà nên đối với vấn đề cái chết của cha ruột mình sinh nghi mà hỏi, chứ không phải nóng lòng ngăn cản giải phẫu."
Tống Văn cũng nhìn nữ nhân kia, bà ta trả lời quá mức sốt ruột, giống như từ tối hôm qua nhận được điện thoại của lực lượng cảnh sát xong, vẫn đang suy đoán lực lượng cảnh sát sẽ hỏi cái gì, sẽ nói thế nào, hiện tại kết quả như thế, thật giống bà ta cũng giả thiết quá, là một trường hợp mà bà ta e ngại.
Nữ nhân cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ngược lại cha tôi người đều chết rồi, lãi nhân loại số tuổi này, nguyên nhân cái chết còn quan trọng hơn à..." Bà ta tựa hồ là đang giải thích phản ứng vừa nãy của chính mình, nhưng là càng tô càng đen.
"Nguyên nhân cái chết đương nhiên quan trọng, vô luận nhiều hay ít tuổi, chỉ cần là tử vong không bình thường, đều là điều cần thiết lực lượng cảnh sát sắp xếp kiểm tra." Phó Lâm Giang không chút lưu tình vạch trần, "Bà phản ứng như thế, khiến tôi cảm thấy bà đối với việc cha mình chết sớm đã có chuẩn bị."
"Bất kể thế nào, người chết là lớn nhất, tôi không hy vọng thi thể của cha mình bị giải phẫu." Đoạn Quân Vận cắn răng nói, "Cực khổ cả đời rồi, đến chết toàn thây cũng không được."
Tống Văn thu hồi phần tài liệu kia: "Lúc bình thường tới nói, giải phẫu nhất định phải để người nhà ký tên sau đó mới có thể tiến hành, nhưng căn cứ luật tố tụng hình sự mới nhất điều thứ 129, tử vong không bình thường, cơ quan công an có quyền quyết định giải phẫu cùng thông báo người nhà trình diện. Người nhà nếu như không ký tên coi là từ chối giải phẫu, tất cả trách nhiệm người nhà gánh chịu."
Tống Văn đem "người nhà gánh chịu" mấy chữ kia bỏ thêm trọng điểm, nói rất chậm, anh xác định Đoạn Quân Vận nghe hiểu ý tứ của mình, Đoạn Quân Vận tựa hồ lúc này mới phản ứng lại, sắc mặt lại trắng một phần, bà vừa nãy biểu hiện lộ ra kẽ hở.
Tống Văn dời đi đề tài, "Trước đó, Lạc Hân viện dưỡng lão viện trưởng đã từng tìm bà nói chuyện đúng không?"
"Đó chỉ là giao lưu bình thường về bệnh tình của cha tôi thôi."
"Sau đó, bà đem 3 vạn gửi tài khoản của viện dưỡng lão."
"Đó là... đó là tiền chuẩn bị mai táng cho cha tôi."
"Bà từ khi đó liền đối với cái chết của cha mình có chuẩn bị?"
"... Tình huống của ông ấy vẫn luôn không quá tốt."
"Vì vậy sau ngày thứ ba, cha của bà liền tử vong bình thường?" Tống Văn nói chính là câu hỏi. Thời gian này quá mức trùng hợp.
Đoạn Quân Vận cách chốc lát, nhỏ giọng gật đầu một cái: "Đúng."
"Như vậy bà có thể giải thích một chút mười lăm vạn này là dành cho cái gì?"
Đoạn Quân Vận trầm mặc không nói.
"Nếu như, Lạc hân viện dưỡng lão tiến hành tiêm thuốc vào người cha bà, dẫn đến cái chết của ông ấy, đồng thời lúc trước có báo cho bà, mà bà bây giờ từ chối phối hợp lực lượng cảnh sát...bà chính là cùng phạm tội, cùng phạm tội mưu sát cha mình." Tống Văn biểu tình càng ngày càng nghiêm túc lên.
"Các người là có ý gì? Lực lượng cảnh sát các người nói chuyện phải có chứng cứ! Tôi chỉ là phối hợp điều tra! Các người ... Các người làm sao có thể như thế lên án tôi!" Đoạn Quân Vận lập tức bùng nổ, bà t mở to hai mắt, quơ hai tay, "Tôi làm sao có khả năng sẽ mưu sát cha của mình?"
Tống Văn nhìn về phía bà ta, giống như có thể xuyên thấu qua xương sườn nhìn thấu trái tim của bà ta vậy: "Bởi vì ông ấy sinh bệnh nặng, bà cảm thấy ông ấy là cái gánh nặng..."
Đoạn Quân Vận hận đến răng cắn ken két vang vọng, "Các người ... Các người đều là người đứng nói chuyện không đau eo, cậu biết trong nhà có một người nhà sinh bệnh là cảm giác gì không?Ông ấy thậm chí ngay cả tên của con cháu mình cũng sẽ gọi sai, biến thành một người xa lạ, chỉ có thể ăn uống ngủ nghỉ sau đó mắng người đánh người. Ông ấy dùng tiền, sẽ tiêu rất nhiều tiền, ông ấy ngay cả thân thể của chính mình đều không cách nào khống chế, luôn luôn không khống chế, mỗi ngày đều phải thay đổi nhiều lần đệm, nhiều lần cùng ông ấy nói cũng vô dụng, tình hình như vậy đem cả cuộc sống của tôi đều vứt tiền vào cái động không đáy! Coi như là vậy, coi như là vậy..." Bà ta cúi đầu, trong đôi mắt có nước mắt, đem đôi tay từ từ xoắn chặt vào nhau.
"Cho nên bà gϊếŧ hại cha của mình?"
Đoạn Quân Vận răng cắn càng chặt, một đôi mắt trợn tròn, cả người đều là phẫn nộ mà mẫn cảm, "Không phải, tôi không có! Cha tôi chết là tử vong bình thường!"
Nói chuyện đến lúc này, Tống Văn nhìn nữ nhân trước mắt mở miệng nói, "Không biết năm đó lúc bà bệnh nặng, cha của bà có làm ra lựa chọn đồng dạng như vậy không?"
Nghe được câu nói này, đôi mắt Đoạn Quân Vận bỗng giật giật, bà ta nhớ lại, thời điểm tám tuổi bà ta mắc bệnh viêm phổi nghiêm trọng, khi đó tất cả bác sĩ đều nói bà ta hết thuốc chữa, thậm chí bệnh viện nhi đồng cũng không muốn thu trị bà ta, là cha của bà ôm bà đi một nhà lại một nhà bệnh viện. Bọn họ ngủ lại ở bên trong hành lang bệnh viện, khi đó bà ta phát sốt cao, nằm ở trong lồng ngực cha mình, trên người che kín áo khoác của cha, một lát rồi một lát cha liền dùng băng gach xoa một chút đôi môi khô nứt của bà.....
Buổi tối đó tựa hồ vĩnh viễn cũng không có mặt trời mọc, bà chỉ có thể nắm chặt tay cha mình, nghe cha mình một lần rồi một lần cầu xin bác sĩ.
Nghe cha bà nói với bà... Cha sẽ tiếp tục tìm cho con, cha sẽ không bỏ con.
Van cầu các người, mau cứu con gái của tôi.....
Thân thể của bà ta bỗng nhiên run rẩy, nước mắt theo gò má chảy xuống.
"Cha ơi....."
Tống Văn bọn họ trước xem qua tư liệu của Đoạn Quân Vận, cũng biết bà ta đã từng bệnh nặng, thời điểm tiểu học