Mười chín năm trước, tháng chín.
Bạch Lạc Nhuế chỉ có mười một tuổi mặc một bộ váy màu trắng, nằm nhoài trên bệ cửa sổ, cô bé từ cửa sổ viện dưỡng lão nhìn ra phía ngoài. Từ cái góc độ này, có thể nhìn thấy trên bãi cỏ một mảng nhỏ màu xanh lục.
Mấy ông bà già cơm tối ăn rất sớm, hiện đang đến gần hoàng hôn, bầu trời mới vừa hiện ra tà dương, bọn họ liền đều đã ăn cơm xong, túm năm tụm ba từ bên ngoài nhà ăn đi về chỗ ngủ.
Các lão già kia đều nghễnh ngãng, tiếng nói rất lớn, làm cho trong sân ầm ĩ khắp chốn. Trước mặt Bạch Lạc Nhuế là cửa sổ thủy tinh cách âm, xuyên thấu qua cửa sổ, cô bé vẫn có thể nghe thấy một ít đứt quãng tiếng nói chuyện.
Ngoài cửa sổ cảnh sắc đơn điệu mà vô vị, Bạch Lạc Nhuế lại nhìn rất chăm chú, rất yên tĩnh, không nhúc nhích.
Ông ngoại đến nhà ăn lấy về một ít thức ăn, ông sẽ mượn cơ hội này lấy hơi, cùng những ông già khác nói chuyện phiếm, dừng lại một hồi lại trở về, bà ngoại rất sớm đã nằm ở trên giường, đơn giản rửa mặt qua, không cần cô ta chăm sóc nữa. Mỗi ngày, chỉ có khoảng thời gian này, là Bạch Lạc Nhuế được thanh thản.
Ông ngoại luôn nhắc tới, một nhà bọn họ đầy đủ may mắn, lúc ông bà ngoại cùng nhau tiến vào viện dưỡng lão này, vừa vặn có đủ hai cái giường ngủ, vì vậy, ông ngoại cùng bà ngoại một gian, sau đó cô bé bởi vì ba mẹ ly hôn, cũng vào ở cùng, buổi tối cùng bà ngoại ngủ một cái giường ngủ.
Bạch Lạc Nhuế giống như nghe thấy trước mẹ cùng ông ngoại nói, bà ngoại sinh bệnh rất nghiêm trọng, hình như là ung thư phổi, nằm ở nhà chờ chết, ở bệnh viện cũng là chờ chết, không bằng đến viện dưỡng lão chờ chết. Nơi này có nhiều lão nhân hơn, có thể phơi nắng tắm nắng, nói chuyện phiếm, hy vọng thân thể bà ngoại có thể tốt hơn một ít.
Ông ngoại vẫn luôn kiên trì chính mình chăm sóc bà ngoại, cũng không có để mọi người đem bà ngoại đưa vào toà nhà cho bệnh nhân mắc bệnh nặng.
Nhưng mà thân thể bà ngoại cũng không có rõ ràng tốt lên, ngược lại là mỗi ngày một yếu, có lúc bà buổi tối sẽ phát sốt, dán thân thể nóng như lửa vào Bạch Lạc Nhuế, mặt trên che kín dính đầy mồ hôi. Khó chịu tới cực điểm, có lúc bà sẽ ói ra. Có lúc quấy rối đến những người khác, sẽ có bác sĩ lại đây tiêm cho bà một mũi thuốc. Thế nhưng Bạch Lạc Nhuế biết, những thứ thuốc kia căn bản cứu không được bà, nhiều nhất chỉ trì hoãn bệnh tình mà thôi, làm cho bà có thể thống khổ sống thêm một ít thời gian.
Hiện tại, Bạch Lạc Nhuế có thể nghe được tiếng hít thở của bà, bà hẳn là đang cố gắng ngủ, tiếng hô hấp phát ra âm thanh trầm trọng. Không khí trong phòng trở nên bẩn thỉu, có một loại mùi vị kỳ quái, đó là mùi bệnh tật cùng già đi, cũng may cô bé cũng sớm đã quen thuộc tất cả những thứ này.
Người, vì sao lại già đi chứ? Tại sao sẽ chết đi chứ?
Bạch Lạc Nhuế tự hỏi cái vấn đề này, nghĩ đến nhập thần.
Cửa truyền đến một tiếng huýt sáo, đó là ám hiệu của Ngụy Hồng cùng cô bé. Bạch Lạc Nhuế con ngươi giật giật, thu hồi ánh mắt, ngoài cửa sổ tuy rằng tới gần hoàng hôn, nhưng trời vẫn còn sáng. Trong phòng là tối tăm, không có mở đèn, rèm cửa sổ kéo kín chặn lại tất cả dương quang. Hết cách rồi, bà ngoại không thích ánh mặt trời, cho nên rèm cửa sổ quanh năm đều kéo kín. Cũng chỉ có một khe nhỏ trước cửa sổ kia có thể cảm nhận được mấy phần ánh sáng.
Bạch Lạc Nhuế thích ứng một chút trong phòng tối tăm mới đi ra ngoài, phía sau truyền đến tiếng ho khan của bà ngoại, bà nguyên lai vừa nãy vẫn luôn tỉnh: "Ít cùng tên tiểu tử họ Ngụy kia lui tới, cháu nên học đứa trẻ thường xuyên đến bên này ý, ở đây còn không quên mỗi ngày học tập cho giỏi..."
Ở trong viện dưỡng lão này, Ngụy Hồng là một tên tiểu tử chuyên phá phách chung quanh, thành tích không tốt, đi học trốn học. Mà đứa trẻ thường thường bị mang tới đây lại khác biệt, Bạch Lạc Nhuế không biết cậu ta là con cái nhà ai, chỉ biết là cậu ta tình cờ xuất hiện ở bên trong viện dưỡng lão.
Mấy tháng gần đây, mỗi tháng đều sẽ thấy cậu ta, cậu ta lớn lên đến trắng nõn dễ nhìn, là tiểu thiếu niên sạch sẽ, hơn nữa đối người lớn nho nhã lễ độ, là con ngoan trong miệng của hết thảy lão nhân. Bạch Lạc Nhuế yêu thích cậu ta, trên người cậu ta còn có một loại mùi vị dễ ngửi, cùng mùi của những lão nhân này khác hẳn. Cô bé hỏi qua cậu ta, cậu ta nói mình họ Cố, gọi là Cố Tri Bạch.
Bạch Lạc Nhuế đi về phía trước, làm bộ không nghe thấy tiếng nói phía sau, cô bé cẩn thận đem cửa khoá vào.
Ở cầu thang cuối hành lang, Ngụy hồng cùng Đỗ Nhược Hinh đã sớm chờ ở nơi đó, hai tiểu đồng bạn một đứa năm nay mười hai tuổi, một đứa chỉ có chín tuổi, Ngụy Hồng trong tay còn đang nắm một con ếch ngày hôm nay chộp tới, bởi vì quanh năm ở trong sân chạy bị phơi đến da ngăm đen, trái lại khiến một đôi mắt tròng trắng trắng đến phát sáng. Hai người nhìn thấy cô bé đi tới, Ngụy Hồng đứng dậy đem con ếch kia vứt trên mặt đất, ngẩng đầu lên đối Bạch Lạc Nhuế nói: "Em thật sự quyết định rồi sao? Muốn đi tìm Hạ bác sĩ?"
Bạch Lạc Nhuế gật gật đầu, ngày hôm nay sau bữa cơm chiều, đây là thời gian bọn họ đã sớm hẹn.
Đỗ Nhược Hinh kéo lại tay Bạch Lạc Nhuế, nhớ lại kế hoạch lúc trước, cô có chút rút lui có trật tự: "Tớ sợ lắm, chúng ta vẫn là đừng đi..."
"Cậu sớm đã đáp ứng tớ, bây giờ muốn nuốt lời sao?" Bạch Lạc Nhuế âm thanh còn mang theo non nớt, lời nói ra lại như là cái tiểu đại nhân, biểu tình tràn đầy xem thường, cô bé sợ dẫn đến người lớn tới, ở bên tai Đỗ Nhược Hinh nhỏ giọng nói: "Cậu chính là luôn như vậy, bố mẹ của cậu mới đem cậu vứt ở lại chỗ này, quỷ nhát gan!"
Câu nói này như là mang theo đao, cắt thương tổn Đỗ Nhược Hinh, nghe Bạch Lạc Nhuế nói, cô có chút khổ sở mà cúi thấp đầu.
"Có đi hay không tuỳ cậu." Bạch Lạc Nhuế tiến lên phía trước vài bước, xoay người lại nhìn về hai tiểu đồng bạn phía sau, "Các người nếu như là sợ sệt, bây giờ đi về vẫn kịp."
"Em làm cái gì, anh đều đi theo em." Ngụy Hồng nói xong, cùng cô bé đi về phía trước, một đôi mắt ở trong hành lang tối tăm hiện ra óng ánh. Học tập của hắn không tốt, ban đầu trong viện dưỡng lão nhóm những hài tử khác đều cô lập hắn, không cùng hắn chơi.
Mãi đến tận khi Bạch Lạc Nhuế đến sau đó, Ngụy Hồng mới có bằng hữu. Cô bé sẽ bỗng nhiên kéo tay hắn, tay của bé gái trắng mịn mà mềm nhuyễn, còn sẽ cẩn thận giúp hắn lau chùi những vết thương do đánh nhau.
Đối với Bạch Lạc Nhuế, bất luận đúng sai Nguỵ Hồng luôn mù quáng đi theo. Ở trong mắt hắn, bé gái kia giống như là công chúa, nếu là công chúa thì nên có kỵ sĩ bảo vệ.
Đỗ Nhược Hinh nhỏ giọng hừ vài tiếng, cũng theo tới. Trong đám trẻ ở viện dưỡng lão, cô là nhỏ tuổi nhất, lá gan cũng bé, nhưng vẫn theo đuôi Bạch Lạc Nhuế. Cô không muốn cứ luôn như vậy, bị bằng hữu tốt nhất bỏ lại. Hơn nữa, cô cảm thấy được Bạch Lạc Nhuế nói rất đúng, ba mẹ nhất định chán ghét cô nhát gan nhu nhược mới đem cô bỏ ở nơi này, nếu như cô có thể làm ra chuyện kinh thế hãi tục, nói không chắc bọn họ sẽ liếc nhìn cô nhiều một cái.
Ba người đi thẳng đến toàn nhà của bác sĩ cùng hộ công, bọn họ cùng thường ngày gõ cửa phòng Hạ Vị Tri, đêm nay Hạ bác sĩ vừa vặn nghỉ ngơi, bọn họ đều đối gian phòng chỉ có mười mấy mét vuông kí cực kỳ quen thuộc.
Hạ Vị Tri mới vừa cởi bộ quần áo màu trắng làm việc, đổi lại thường phục, nhìn khéo léo lả lướt, hiện ra ôn nhu hiền lành. Trên mặt của cô ta mang theo nụ cười, đứng dậy rót nước cho bọn họ: "Ngày hôm nay, mấy đứa làm sao cùng nhau tới đây? Mấy đứa là tới hỏi bài tập sao?"
Bọn trẻ con nơi này đều biết, Hạ bác sĩ luôn luôn yêu thích trẻ con. Bên này thường thường có bọn nhỏ lại đây chơi, cô ta cũng sớm đã tập mãi thành quen. Trên bàn để kẹo cho bọn nhỏ, còn có thể kiên trì giảng bài tập cho bọn nó.
"Hạ bác sĩ, cháu muốn cầu cô một chuyện." Bạch Lạc Nhuế âm thanh trong trẻo mà nghiêm túc, như là làm quyết định trọng đại gì đó, Ngụy hồng cùng Đỗ Nhược Hinh đứng ở một bên cạnh, cũng không dám lên tiếng.
Hạ Vị Tri xoay đầu lại, nhìn về phía đứa trẻ này. Cô ta nhận ra nó, đứa bé này họ Bạch, có trưởng thành sớm hơn tuổi tác. Dung mạo của đứa bé cũng rất đẹp, bé gái như vậy mặc dù là ở trong viện dưỡng lão âm khí nặng nề vẫn như cũ nhận được rất nhiều ưu đãi.
Hạ Vị Tri hỏi Bạch Lạc Nhuế: "Cháu muốn cô làm gì?"
Bạch Lạc Nhuế trên mặt có sự trầm ổn cùng tuổi tác của cô bé không phù hợp, cô bé từng chữ từng câu, nói tới rất nghiêm túc: "Cháu muốn cô giúp cháu gϊếŧ chết bà ngoại."
Hạ Vị Tri sửng sốt một chút, mới xác định chính mình không có nghe lầm, đứa trẻ chỉ có vài tuổi này biểu tình nghiêm túc mà kiên định, cô bé tựa hồ không cảm thấy lời mình nói ra kinh thế hãi tục thế nào, mà bên cạnh cô bé hai tiểu đồng bạn, đứa bé trai kia trầm mặc, một đứa bé gái khác rõ ràng có chút thấp thỏm lo âu, dường như cảm thấy tâm tình của cô bé biến hóa, Bạch Lạc Nhuế giữ lại tay cô bé.
Bọn nhỏ sợ là sớm đã mưu tính từ lâu.
Hạ Vị Tri nhìn về phía cô bé, ánh mắt của cô ta từ từ thay đổi, biểu tình từ ban đầu nhu hòa, trở nên có chút lạnh mạc: "Tại sao đề ra yêu cầu này?"
Bạch Lạc Nhuế nắm chặt nắm đấm, trong lòng bàn tay của cô bé đổ đầy mồ hôi: "Đó là nguyện vọng của bà ngoại cháu, bà không chỉ một lần cùng cháu nói, rất muốn chết, bản thân bà sống không nổi nữa. Cháu hi vọng cô có thể giúp cháu, đạt thành nguyện vọng này của bà, cháu chỉ có một yêu cầu, chính là làm cho bà chết không có thống khổ."
Bà ngoại đem mình khoá lại, cũng đem cô bé khoá lại, từ khi bà ngoại sinh bệnh sau đó, Bạch Lạc Nhuế không có ngủ được một giấc hoàn chỉnh, ban ngày đi học, tan học trở về còn phải giúp đỡ ông ngoại chăm sóc bệnh nhân. Bà ngoại bệnh nặng mẫn cảm dễ tức giận, hơi không như ý đã nổi trận lôi đình, có lúc bà sẽ điên cuồng mà khóc. Bà kéo chặt tất cả rèm cửa sổ, không muốn cùng người khác nói chuyện. Bà nói cuộc đời của mình không nên như vậy, bà nói mình sống đủ rồi, bà nói mình muốn chết, không chỉ một lần.
"Cháu cho là gϊếŧ bà ấy là tốt với bà ấy sao?" Hạ Vị Tri bưng trong cốc nước tay, cô ta dùng cốc giấy dùng một lần, vốn là rót cho những đứa trẻ này, hiện tại lại không có đưa tới trước mặt bọn họ, bản thân cô ta cúi đầu uống một ngụm.
Cô ta tuy rằng gϊếŧ người, thế nhưng cô ta rất rõ ràng chính mình là đang làm gì, những đứa trẻ này, mới vừa chừng mười tuổi lại là hoàn toàn không biết, những câu nói này có ý nghĩa như thế nào.
Hạ Vị Tri mặc dù có thời điểm chính mình cũng chán ghét chính mình, mà lại còn có một tia nhân tính, không muốn đem những hài tử này cuốn vào, cô ta lắc đầu một cái, cự tuyệt nói: "Cô là bác sĩ ở nơi này, là người chữa bệnh, cô không thể đáp ứng cháu, cũng không biết cháu tại sao sẽ có yêu cầu như thế."
Hạ Vị Tri thả cốc nước trên tay xuống: "Các cháu đi đi, ra cái cửa này sau đó, đừng đem những lời nói ngốc nghếch này nói với người khác."
Bạch Lạc Nhuế tựa hồ đã sớm dự liệu được sẽ bị cự tuyệt, cô bé ngẩng đầu lên nhìn thẳng Hạ Vị Tri, ánh mắt hùng hổ doạ người: "Chúng cháu biết đến bí mật của cô. Nếu như cô không đáp ứng cháu, cháu liền đem việc cô làm ở toà bệnh nặng nói cho cảnh sát."
Hạ Vị Tri đôi mắt hơi híp lại: "Như vậy, cô ở toà bệnh nặng đó làm cái gì?"
"Cô ở nơi đó gϊếŧ người." Bạch Lạc Nhuế trầm giọng nói, "Chúng cháu nhìn đến cô đem cái đinh gõ đi vào đỉnh đầu cacs ông bà trong đó, còn đem thuốc nước tiêm vào."
Trong phòng nhất thời an tĩnh.
Đỗ Nhược Hinh cảm giác trên cánh tay của chính mình nổi da gà. Cô bé có chút sợ nhìn về phía Bạch Lạc Nhuế, hối hận đem chuyện lúc trước nói cho bọn họ biết.
Có một lần bọn họ chơi trốn tìm, Đỗ Nhược Hinh trốn ở trong rèm trong phòng của một người bệnh, có lẽ là bởi vì cô bé vóc dáng nhỏ gầy, Hạ Vị Tri cũng không có phát hiện sự tồn tại của cô