Lúc này, Lục Tư Ngữ nhìn về phía nam nhân đối diện, người trước mắt là một nam nhân thành công tiêu chuẩn, anh ta nhìn qua không tới ba mươi tuổi, rất trẻ tuổi anh tuấn, trên người còn có một loại khí chất nho nhã. Nếu như anh ta không phải là có liên luỵ cùng Bạch Lạc Nhuế với những chuyện kia, Lục Tư Ngữ sẽ đối với người như vậy có hảo cảm, nhưng bây giờ, trong lòng cậu chỉ có chán ghét.
Lục Tư Ngữ tiếp tục hỏi: "Tôi muốn hỏi một chút, đối với những chuyện Bạch Lạc Nhuế đã làm, Cố tiên sinh anh có biết không?"
"Trước tôi luôn ở tỉnh ngoài, là nửa đêm hôm qua mới đuổi về, Bạch tiểu thư bất kể là cùng cái vụ án nào có liên quan đều là việc cá nhân của cô ấy, tôi cũng không quan tâm." Cố Tri Bạch lạnh nhạt trả lời cậu.
Trước đây Cố Tri Bạch luôn đi công tác, lui tới các nơi, những tin tức này Lục Tư Ngữ biết, anh ta cũng không có ở danh sách những đứa trê thường trú ở Vu Sơn viện dưỡng lão. Bởi vậy, lực lượng cảnh sát vẫn luôn đem anh ta bài trừ ở phạm vi bên ngoài người bị tình nghi.
Lục Tư Ngữ đôi mắt hơi híp lại, thế nhưng tất cả, thật sự đơn giản như vậy sao? Cậu tiếp tục truy hỏi: "Chúng tôi điều tra ghi chép tin nhắn của Bạch Lạc Nhuế, tuy rằng khoảng thời gian này anh không ở bản địa, nhưng Bạch Lạc Nhuế luôn liên lạc với anh."
Cố Tri Bạch chếch đầu: "Chúng tôi chỉ là giao lưu về công việc bình thường. Lẽ nào cậu cảm thấy Bạch Lạc Nhuế sẽ đem việc mình phạm tội nói cho bên hợp tác là tôi sao?"
Lục Tư Ngữ tiếp tục hỏi: "Như vậy Cố tiên sinh, anh tại sao lại xây dựng một toà thành dưỡng lão gần như giống hệt Vu Sơn viện dưỡng?"
Cố Tri Bạch nở nụ cười: "Ban đầu thiết kế phương án là Bạch Lạc Nhuế đề nghị, cô ấy từ nhỏ ở nơi đó lớn lên, đối với nơi đó rất có tình cảm. Mà tôi kiến tạo như vậy là bởi vì khoa học. Cậu biết không, Vu Sơn viện dưỡng lão năm đó chính là được chuyên gia nước ngoài thiết kế kiến tạo, nó có thể làm cho càng nhiều gian phòng có thể được ánh mặt trời chiếu tới, để mấy lão nhân hoạt động càng tiện lợi, đây chính là nguyên nhân tôi tiếp tục sử dụng loại thiết kế này."
"Như vậy, anh đi qua Vu Sơn viện dưỡng lão năm đó sao?" Lục Tư Ngữ nói chuyện liền đi phía trước đi một bước.
Cố Tri Bạch nhìn cậu trong chốc lát, sau đó anh ta cúi đầu, khóe miệng nâng lên một nụ cười: "Cảnh sát Lục, cậu hi vọng tôi cho cậu đáp án gì? Tôi hiểu rõ ý của cậu, cũng biết cậu đang hoài nghi điều gì, nhưng mà tôi có thể nói cho cậu chính là, cậu cái gì cũng không tra được."
Lục Tư Ngữ từ trong lời nói nghe ra chút ý tứ hàm xúc khác, người trước mắt đầy đủ tự tin, mới sẽ nói ra như vậy, cậu tiếp tục hỏi: "Không biết Cố tiên sinh, có thể phối hợp với điều tra của chúng tôi không?"
"Tôi có thể phối hợp điều tra với các cậu. Nhưng ngày hôm nay tôi còn có một buổi lễ phải tiến hành, còn cần trả lời các vấn đề của truyền thông, còn cần phải thu thập hỗn loạn. Hiện tại, người đều bị các cậu mang đi, tôi cuối cùng phải chủ trì buổi phát biểu ngày hôm nay a. Cho nên, vẫn là đợi sau có cơ hội đi." Cố Tri Bạch mấy câu nói này trả lời hợp tình hợp lý.
Lục Tư Ngữ trầm mặc không có mở miệng, dường như đang suy tư làm sao tiếp tục đoạn đối thoại này, cậu vì việc mình tùy tiện làm có chút hối hận trong nháy mắt, nhưng lại nghĩ đến, nếu như đối phương cùng sự tình sau lưng có liên quan thì lần gặp mặt này e rằng chỉ là vấn đề về thời gian.
Cố Tri Bạch yên tĩnh nhìn về phía Lục Tư Ngữ, góc độ anh ta đứng có chút tối, khiến cả người đi ngược lại ánh mặt trời, hai người đứng ở đó, thời gian dường như đọng lại trong nháy mắt đó.
Lúc này phía sau Lục Tư Ngữ lại vang lên một thanh âm: "Cố tiên sinh, cậu ấy chỉ là nhắc nhở anh một chút, chỉ cần phạm pháp luật nhất định sẽ bị chúng tôi truy tra ra đến, bắt lại." Cửa lại bị người mở ra, Tống Văn đi nhanh tới, "Cho nên, coi như là sinh ý làm to lớn hơn nữa, cũng phải tuân thủ pháp luật."
Cố Tri Bạch anh nhìn một chút, nhận ra là cảnh sát vừa nãy dẫn người bắt lấy Bạch Lạc Nhuế, gật gật đầu: "Đó là tự nhiên."
Tống Văn nhìn Cố Tri Bạch, mở miệng tự giới thiệu mình: "Tôi là Tống Văn, đội trưởng đội cảnh sát hình sự số một của Cục cảnh sát Nam thành, Cố tiên sinh, ngày hôm nay may mắn đi tới nơi này, tôi cảm thấy kiến trúc bên này vô cùng tốt."
"Cám ơn đã khen, tôi xây dựng nơi này, là bởi vì nơi này có ích lợi thật lớn." Cố Tri Bạch nói chuyện cười nhạt : "Tôi và Bạch Lạc Nhuế hoàn toàn khác nhau, cô ấy còn có lý tưởng, mà tôi chỉ là vì tiền."
Hiện tại, nơi này không có ai vào ở, thế nhưng rất nhanh, người sẽ đem nơi này lấp kín.
"Có anh, thực sự là vinh hạnh của Nam thành." Tống Văn lại nói, "Tôi có chút xin lỗi, không thể không vào hôm nay thực hành bắt lấy, hi vọng sẽ không ảnh hưởng đến việc làm ăn cùng giá cổ phiếu của Cố lão bản."
"Người, đều là dễ quên. Không có chuyện gì không thể áp xuống, chỉ có không đủ tiền cùng người không đủ thông minh và quan hệ xã hội." Cố Tri Bạch trầm giọng nói.
Tống Văn lại hỏi: "Quá khứ cũng có rất nhiều người làm ngành nghề dưỡng lão, Cố lão bản tại sao coi chính mình có thể so với những người khác thành công hơn?"
"Bởi vì thời đại biến hóa, người cũng không giống nhau. Hai mươi năm sau, cái thành phố này sẽ có một phần tư người là sáu mươi tuổi trở lên. Thành dưỡng lão này cho dù hiện tại không trọng yếu, tương lai cũng sẽ là nơi thiết yếu." Cố Tri Bạch dừng một chút lại nói tiếp, "Hình thức dưỡng lão quá khứ đã sớm không thích hợp với xã hội bây giờ. Quá khứ những lão nhân ở gia đình tầng thấp nhất, bọn họ lúc nhỏ bần cùng, lớn rồi chịu nhục, đến già rồi còn phải làm việc nhà, chiếu cố cháu trai cháu gái, cả đời của bọn họ chính là đang trả giá."
"Thế nhưng rất nhanh, một nhóm những đứa con một đó liền già đi, một đám người được sủng ái từ bé sẽ lớn lên, bọn họ không có anh chị em, bọn họ càng ích kỷ, bọn họ càng yêu chính mình, bọn họ sẽ không vì con cái mà đầu tư càng nhiều, cũng không táng gia bại sản vì con cái mua nhà, bọn họ không làm được, bọn họ nguyện ý dùng tiền ở trên người chính mình. Chỉ cần cho bọn họ đồ tốt, chỉ cần làm cho bọn họ sống càng lâu, chỉ cần giảm nỗi thống khổ của bọn họ, bọn họ có thể dùng tất cả đến trao đổi."
Anh ta nói tới chỗ này, nhếch miệng lên một nụ cười, "Xin lỗi, tôi nói sai rồi, không là bọn họ mà là chúng ta. Mấy chục năm sau, chúng ta cũng đã già rồi."
"Kết cấu nhân khẩu xã hội đang không ngừng biến hóa, hiện tại chúng ta xã hội tuổi già hoá có chiều sâu, lại không qua bao lâu, liền sẽ biến thành xã hội tuổi già hóa siêu cấp. Toàn bộ quá trình, tổng cộng chỉ cần ba mươi năm. Chúng ta sẽ đối mặt với tai nạn tuổi già hoá như một trận tuyết lở vậy."
"Tỉ lệ sinh đẻ cao, sẽ có ngành kinh tế về trẻ con, tuổi già hóa nghiêm trọng, kia sẽ có các ngành kinh tế về tuổi già, rất nhanh, hình thức dưỡng lão cũ liền bị đào thải, hình thức dưỡng lão mới sẽ thay vào đó. Khi đó, nhóm người làm ăn hoàn toàn tỉnh ngộ sẽ phát hiện, thị trường đã sớm bị người chiếm lĩnh." Cố Tri Bạch nói xong nhìn phía ngoài cửa sổ, "Toà thành trống không này, liền sẽ biến thành vũ khí tiềm ẩn, mà tôi là công thần kiến thiết Nam thành."
Tống Văn vỗ tay mấy cái, "Nghe người thông minh nói chuyện, chính là mở mang hiểu biết."
Lục Tư Ngữ tại một bên cạnh nhíu mày, không biết Cố Tri Bạch tại sao muốn hướng bọn họ giải thích những thứ này, thế nhưng cậu phải thừa nhận, khi truyền những khái niệm này, cái người kia trên người có một loại khí chất gây động nhân tâm, có thể làm cho người khác cảm thấy được, lời anh ta nói liền là đúng.
"Hiện tại, tôi phải đi chuẩn bị ứng đối truyền thông."Cố Tri Bạch nhìn đồng hồ.
Tống Văn nói: "Cố tiên sinh, không quấy rầy, chờ quay đầu lại có yêu cầu anh phối hợp, chúng ta sẽ liên lạc lại sau."
Cố Tri Bạch khóe miệng hiện lên vẻ mỉm cười: "Mọi người luôn là có cơ hội gặp mặt lại."
Ra cửa, Tống Văn nói: "Phía tôi bên này áp giải Bạch Lạc Nhuế xuống lầu, mới chỉ chớp mắt, liền phát hiện cậu không thấy đâu rồi." Sau đó anh nhìn về phía Lục Tư Ngữ: "Tôi biết cậu đối với di ngôn của Trương Bồi Tài tâm lý có chút nghi vấn, bất quá cậu không nên một mình chạy qua đó đặt câu hỏi."
"Vậy còn anh? Anh chính là đến nghe anh ta nói những đạo lý lớn kia sao?" Lục Tư Ngữ thấp đầu có chút không vui. Vừa nãy thái độ của Tống Văn đối với Cố Tri Bạch, làm cho cậu cảm thấy anh là đang chất vấn phán đoán của cậu.
"Cậu cho rằng tôi là tới cùng anh ta tán gẫu ? Tôi là đến tìm cậu!" Tống Văn nói: "Cố Tri Bạch nói một câu nói rất đúng, cậu không có chứng cứ, coi như chúng ta có thể chứng minh anh ta biết chuyện này thì như thế nào? Nhiều nhất chỉ là biết chuyện mà không báo, bao che tội phạm. Cậu không bắt được cái đuôi của anh ta, cũng hỏi không ra bất luận cái gì."
"Tôi hoài nghi Cố Tri Bạch sớm liền biết hết thảy. Anh ta e rằng đã