"Tôi còn tưởng rằng xác chết di động, không nghĩ tới là xác ướp trở về." Tống Văn đem người làm chứng dàn xếp xong xuôi, cũng đi tới bên cạnh thi thể, anh lấy điện thoại di động ra chiếu sáng, dưới ánh sáng màu trắng tia sáng, bột phấn trắng trên thi thể này chiết xạ ra điểm điểm tia sáng, Tống Văn ngồi xổm xuống nhìn một chút, "Trong hầm này để cái gì? Có độc không? Các người phải cẩn thận chút."
Lâm Tu Nhiên nói: "Đã tra xét, đó chính là muối công nghiệp, cũng chính là muối của axít nitric." Muối loại này có thể cấp tốc khiến lượng nước trong thi thể biến mất, chẳng trách hội hình thành một cỗ thây khô.
Tống Văn lấy tay điện soi soi bốn phía cau mày hỏi: "Muối axít nitric sau đó không phải bị cấm rồi sao? Vật nguy hiểm như vậy cứ đặt ở trong nhà xưởng cũ này cũng không ai xử lý?"
Lâm Tu Nhiên thở dài nói: "Nhà xưởng này đã sớm dừng hoạt động, người có trách nhiệm e sợ cũng không tìm tới, những đống muối công nghiệp này vừa nặng vừa không đáng giá, công nhân cũng không muốn mang đi."
"Chờ sau khi quay về tôi liền báo cáo lên trên, nhìn xem có thể đặc biệt xử lý hay không." Tống Văn nói xong sửa lại một chút dòng suy nghĩ: "Cũng chính là vị huynh đệ này bị người mưu sát sau đó vứt thi ở nơi này..."
Lâm Tu Nhiên chỉ chỉ trong góc chất đống túi bên cạnh, trong đó có mấy cái túi ký hiệu muối axít nitric trống không: "Nơi này khả năng ban đầu là trống rỗng, hẳn là hung thủ gϊếŧ người sau đó đem chỗ muối công nghiệp này đổ ra, vùi thi thể vào. Muối công nghiệp hấp thu lượng nước trong thân thể, ăn mòn làn da, cũng làm cho thi thể không đến nỗi thối rữa. Về thời gian, hẳn là mùa đông hoặc là mùa xuân, tại nhiệt độ thấp hơn, tạo thành thây khô."
Tống Văn hỏi: "Hiện tại có thể xác định thân phận của người bị hại chưa?"
Lâm Tu Nhiên lắc đầu một cái, thao túng bộ thi thể kia: "Khuôn mặt đã sớm không có cách nào phân biệt, hung thủ đem thi thể vứt bỏ ở đây bỏ đi quần áo của thi thể, sau đó vẩy lên muối công nghiệp, bởi vậy chúng ta biết cũng chỉ là hiện tại nhìn thấy, những thứ khác, phỏng chừng phải giải phẫu ra sau đó mới có thể biết đến."
Nhà xưởng bỏ hoang, thây khô nam tính tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vô danh khó có thể xác nhận thân phận, không có cách nào xác nhận thân phận người chết, câu đố này bày tại trước mắt của bọn họ. Tống Văn hạ xuống phán đoán: "Vậy chúng ta trước tiên tìm từ danh sách những người đàn ông mất tích trong vòng một trở lên đi."
Xem bên này ban đầu kiểm tra không sai biệt lắm, Lục Tư Ngữ đứng dậy làm ghi chép hiện trường, cậu ngẩng đầu lên nhìn một chút bốn phía, nơi này yên tĩnh, hẻo lánh, không có ánh đèn sáng ngời chiếu vào trên mặt của cậu, với trên mắt kính chiết xạ ra một vệt ánh sáng sáng lên, cậu cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, tháo găng tay xuống, hoạt động một chút ngón tay thon dài.
Tống Văn quay đầu lại nói với Lâm Tu Nhiên: "Cái gì kia, chúng ta trước tiên đem vị thịt khô huynh đệ này kéo trở về đi."
Lại phải dùng đến thể lực sống, Lâm Tu Nhiên đi ra xe lấy cái túi bọc thi thể đến. Lục Tư Ngữ tự động lui về phía sau hai bước, không có cho bọn họ thêm phiền phức. Tống Văn cùng Lâm Tu Nhiên còn có hai vị hiệp cảnh hỗ trợ cẩn thận để trên người mình không dính lên đám bột phấn này, cuối cùng đồng tâm hiệp lực đem thi thể để vào trong túi.
Bên kia Tiểu Trình đã chụp được rất nhiều ảnh hiện trường, những vật chứng vết kiểm khác cũng đem vết tích ở hiện trường thu thập đến không sai biệt lắm, nơi này thường thường có nhạc đội đến dàn dựng và luyện tập tiết mục, cho nên vết tích để lại rất nhiều, thêm nữa thời gian thả thi thể vào có thể là mấy tháng trước, rất nhiều manh mối đều không thể dùng. Tiểu cô nương ở nơi đó mặt mày ủ rũ, Lục Tư Ngữ đi tới hỏi cô: "Có mang theo Luminol không?"
Luminol có thể cùng máu người sinh ra phản ứng hóa học, ở trong bóng tối chiếu ra ánh huỳnh quang. Dưới ánh đèn tử ngoại cũng đặc biệt rõ ràng, pháp y cùng vật chứng thường dùng nó đến tìm kiếm vết máu.
"Mang theo, nhưng nơi này lớn như vậy..." Trình Tiểu Băng cau mày nói, bọn họ hiện tại chẳng hề biết con đường hung thủ đi qua, địa phương lớn như vậy, mấy chục bình luminol cũng không đủ phun. Cô vừa nãy cũng nghĩ đến muốn tìm kiếm vết máu, lại bởi vì nơi này quá lớn không thể nào làm nổi.
Lục Tư Ngữ đưa tay ra nói: "Cho tôi một bình."
Trình Tiểu Băng đi tìm một bình cho cậu, sau đó cho cậu một cây đèn tử ngoại. Cô có chút ngạc nhiên mà nhìn về phía Lục Tư Ngữ, không biết cậu chuẩn bị dùng vậy này như thế nào. Lục Tư Ngữ liền quay đầu lại nhìn một chút hình dáng đất đai bên này, chọn chỗ bên trái lối vào, sau đó cậu một đường đi băng băng, đi rất chậm, thỉnh thoảng lại phun hai lần.
.
Lúc này ngoài cửa nhà xưởng, Lâm Tu Nhiên cùng Tống Văn hợp lực đem thi thể đặt lên xe chở tử thi. Tống Văn nói: "Tôi còn tưởng rằng anh sẽ phối hợp với công tác của Hứa Trường Anh mà không biết vụ án này chứ, ngày hôm nay anh làm sao rảnh rỗi lại đây?"
Lâm Tu Nhiên nói: "Đó chỉ là Cố cục thuận miệng nói thôi, Hứa Trường Anh mang theo pháp y đến, là nữ, chiều hôm qua vừa đến, sau đó liền đem xương cốt của Hạ Vị Tri cầm đi rồi, nói là mấy ngày nay sẽ ra một phần báo cáo khám nghiệm thi thể."
Tống Văn cười ha ha, trước Lâm Tu Nhiên đã đem báo cáo chuẩn bị đến gần xong rồi, ý tứ của Hứa Trường Anh xem ra là muốn nghiệm lại một lần nữa: "Đám người tỉnh cục đó ngược lại là ai cũng không tin được."
"Tất nhiên mà, dù sao cũng là vụ án lớn không được phép sơ xuất, đối với bọn họ mà nói phương án ổn thỏa nhất chính là tìm người chính mình tin tưởng điều tra lại một lần nữa." Lâm Tu Nhiên nói chuyện đem bao tay cởi xuống: "Người chết mười mấy năm rồi, chỉ có xương khô lại bị ngâm trong bùn rất lâu, khám nghiệm thi thể độ khó rất lớn, tôi cũng mừng rỡ được thanh nhàn, đúng rồi cậu có biết hay không bọn họ muốn điều người từ cục thành phố?"
Tống Văn lắc đầu một cái: "Không nghe nói, cũng không quan tâm cái này." Mấy ngày nay Cố cục bảo anh nghỉ ngơi một chút, anh liền thật sự nghỉ ngơi hai ngày. Ngày hôm qua sau khi thu thập đồ đạc anh còn đem máy vi tính để bàn dàn xếp ở trong thư phòng của Lục Tư Ngữ, thuận tiện đánh vài trận game thả lỏng một chút.
Lâm Tu Nhiên cùng anh bát quái nói: "Nghe nói là người mang người tới không đủ, sẽ từ cục thành phố tuyển người gia nhập tổ chuyên án. Quay đầu lại vụ án kết thúc, có thể trực tiếp điều đến tỉnh cục."
Tống Văn thuận miệng đáp: "Kia có thể coi là một bước lên mây a. Sợ là có rất nhiều người muốn cướp đi đi?"
"Đúng vậy, tôi nghe nói Triệu Lập đội hai liền chủ động xin đi gϊếŧ giặc, sau đó, trực tiếp bị từ chối." Lâm Tu Nhiên lại nói, "Đều là người giống nhau, người ta là tinh anh chưa chắc đã nhìn chúng." Sau đó hắn muốn nói lại thôi, mà tựa hồ cảm thấy được không nhắc nhở Tống Văn thì không đầy nghĩa khí, vẫn là mở cái câu chuyện, "Cậu đoán họ Hứa kia coi trọng ai?"
Tống Văn đọc ra bên trong lời này có ý riêng, nghĩ đến trước Lục Tư Ngữ từ phòng họp đi ra bộ dáng ấp úng, tâm lý bỗng nổi lên chút