Bầu không khí nhất thời lúng túng, sắc mặt lão đầu không vui mà từ trước mặt ba người bọn họ xuyên qua, đi vào phòng ngủ duy nhất, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Trương Lệ Lệ khóc đến đôi môi đều run: "Mẹ tôi đời này không dễ dàng, nhọc nhằn khổ sở mà làm cả đời, bà ấy chỉ còn gần một năm nữa là về hưu..."
Tống Văn đưa tới mấy tờ giấy khăn, Trương Lệ Lệ liền dùng khăn giấy bưng kín mắt, trong miệng còn đang không ngừng mà lên án : "Làm các anh chê cười rồi, đều nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng tôi... Tôi thật sự không chịu nổi, mẹ tôi mới vừa đi được một tháng, cha tôi liền quên mất bà ấy, mỗi ngày không ở nhà, ăn cơm ngủ đều ôm điện thoại di động mà xem, buổi tối còn đi bên ra ngoài lắc lư, rất muộn đều không trở lại. Nơi này đều là hàng xóm cũ, nói bóng nói gió, ngừoi ta đều chạy tới hỏi tôi, để tôi quản cha mình một chút..."
Trương Lệ Lệ khóc lóc nỉ non, dường như cảnh sat trước mắt có thể làm chủ cho nhà bọn họ.
Tống Văn nhất thời có chút lúng túng, không biết phải an ủi như thế nào cho tốt.
Lục Tư Ngữ lại là có chút xuất thần mà nhìn chỗ vừa nãy lão đầu ngồi qua, cái ghế đẩu nhỏ đã làm xong cái khung, băng ghế nhỏ như vậy, khẳng định không phải cho người lớn ngồi, trẻ con ngồi lại là thích hợp, lão đầu vẫn là thương yêu cháu gái của mình.
Phòng ở dùng cửa rất phổ thông, không thể nghi ngờ là không cách âm, Trương Lệ Lệ nói những câu nói này, chính là vì cho Trương Tòng Vân nghe, nhưng bên trong cửa kia lại yên tĩnh cực kỳ, giống như người trong phòng cái gì cũng không nghe thấy.
Trương Lệ Lệ liền vừa khóc vừa nói mà lên án thật nhiều, cái gì mẹ của cô ta chết sau đó, cô ta liền phải công tác lại phải mua đồ ăn làm cơm trông con, cực khổ cỡ nào, cha cô ta mỗi ngày cũng không biết đang bận cái gì, không quan tâm cô ta chút nào, thường thường trở về rất muộn, còn phát hiện rửa chén trong ao ngâm bát.
Trương Lệ Lệ khóc lóc nói, "Mẹ tôi khi còn sống mỗi ngày đều kéo cha tôi xuống lầu, cha tôi lại không muốn đi cùng bà ấy, đều là mẹ tôi một người đi xuống lầu nhảy quảng trường với các cô bác, bà ấy vừa đi cha tôi đi ra ngoài so với người khác còn chịu khó hơn....."
Lục Tư Ngữ thuận hỏi: "Dì rất thích nhảy quảng trường sao?"
Trương Lệ Lệ gật gật đầu: "Đúng vậy, bà ấy về điểm này rất yêu thích, bà ấy nói, bình thường mặc là trang phục công nhân làm vệ sinh, mọi người đều xem thường bà, có thể chỉ có buổi tối khi đi nhảy quảng trường đó, bà đổi một thân quần áo đẹp đẽ, cùng những người về hưu như y tá a, lão sư a, cũng không khác gì là. Đúng rồi, con gái tôi học múa cũng là chủ ý của mẹ tôi, nói con gái học vũ đạo hình thể đẹp, tích góp tiền để tôi đi báo lớp cho con bé học... Bà ấy nói coi như trong nhà nghèo, cũng không có thể để con cháu nghèo....."
Nói tới chỗ này, Trương Lệ Lệ đôi mắt nóng lên, lại có nước mắt chảy xuống, "Xin lỗi, tôi chỉ là... có chút quá thương tâm... Mẹ tôi vừa mới chết tôi cả người đều mơ màng, bị các loại sự tình cuốn vào, khi đó không cảm thấy quá mức thương tâm, nhưng qua một quãng thời gian, thời điểm trời tối người yên, bỗng nhiên nghĩ đến tôi không còn mẹ nữa, tâm lý liền rất khổ sở."
Lời của cô ta đến đây, Trương Tòng Vân ở trong buồng vang lên một trận tiếng ho khan.
Sau đó, trong phòng ngoài phòng đều là yên lặng một hồi, chờ Trương Lệ Lệ cảm xúc hơi hơi bình tĩnh, Tống Văn lại hỏi một ít chuyện sau đó có liên quan tới tai nạn xe cộ.
Công ty đối phương xác định bồi thường cho bọn họ 120 vạn, so sánh với những sự cố như vậy số tiền bồi thường này xem như là khá cao. Sau đó, công ty đối phương không liên hệ cùng bọn họ nữa. Trương Lệ Lệ sau đó cũng nhận xem bức ảnh Trần Nhan Thu, nói cô ta từ đầu tới cuối đều chưa từng thấy người này.
Không sai biệt lắm tỉ mỉ hỏi hơn một giờ, đem những vấn đề có thể nghĩ đến đều hỏi ra, Lục Tư Ngữ cùng Tống Văn mới từ trong nhà đối phương đi ra. Trương Lệ Lệ đem bọn họ đưa đi, ra hàng hiên, Lục Tư Ngữ bỗng nhiên quay đầu lại hỏi cô ta nói: "Chú ấy quá khứ là làm công việc gì ?"
Tuy rằng trong hồ sơ của Trương Tòng Vân có ghi chép, nhưng vẫn nên hỏi thăm cho chắc chắn. Cậu sợ Trương Tòng Vân sẽ nghi ngờ, cố ý đến ngoài cửa mới hỏi Trương Lệ Lệ cái vấn đề này.
Trương Lệ Lệ nói: "Cha tôi trước đây làm công ở nhà máy làm xe nâng chuyển hàng hoá, sau đó nhà máy đóng cửa, liền đến làm mấy năm công nhân kiến trúc. Tiếp đó lỗ tai của ông ấy càng ngày càng hỏng, liền không làm nữa."
"Ông ấy từng làm công ở nhà xưởng hoá chất Thanh Hà Nam chưa?" Tống Văn thuận theo cái vấn đề kia mà hỏi. Đó là nơi thi thể Trần Nhan Thu bị phát hiện, nếu như ông ta từng ở nơi đó công tác, như vậy hiềm nghi của Trương Tòng Vân sẽ lớn hơn.
Trương Lệ Lệ lắc đầu một cái: "Hình như đổi qua mấy lần công tác, thời điểm sớm nhất là ở hoá chất Thành Phú làm qua một đoạn thời gian, nhưng mà là trước khi cùng mẹ tôi kết hôn, tôi còn là nghe bọn họ sau đó nói mới biết. Nhà máy hoá chất Thanh Hà Nam này tôi chưa từng nghe nói."
Lục Tư Ngữ nói: "Vậy tôi cho chị cái phương thức liên lạc, nếu như sau đó chị nghĩ tới điều gì hoặc là có chuyện gì khó xử, cũng có thể liên hệ."
Trương Lệ Lệ gật gật đầu, đem số điện thoại di động của cậu lưu lại.
Đi ra bên ngoài, Tống Văn liền hít sâu mấy hơi, nhà kia quá nhỏ, như là lồng sắt nuôi chim vậy, chỉ có mấy người ở trong phòng khách cũng làm người ta cảm thấy được không khí mỏng manh.
Hai người lên xe, Lục Tư Ngữ hỏi: "Anh cảm thấy người nhà này cùng việc Trần Nhan Thu chết có quan hệ không?"
Tống Văn sửa lại một chút suy nghĩ mở miệng nói: "Tôi cảm thấy thái độ của Trương Lệ Lệ vẫn tính là bình thường, Trương Tòng Vân lại có chút kỳ quái, có mấy chỗ không quá hợp lẽ thường. Thứ nhất, hành vi của ông ta sau khi vợ chết