Tôi hơi tức giận, không thể nghĩ ra lý do để Lý Y làm như vậy. Nhưng nghĩ kỹ lại, chắc hẳn phải có ẩn tình gì đó, giọng điệu của Lý Y không giống đang nói dối, ít nhất tôi tin đó là sự thật.
Nhưng cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ. Xét cho cùng Lý Hạo vẫn là người đáng ngờ nhất. Không có quan hệ huyết thống tại sao anh ta lại đối xử tốt như vậy với Lý Y? Rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người họ là gì?
"Chúng ta nên làm gì, nên điều tra việc gì tiếp theo?" Tiểu Kiều hỏi tôi.
"Cô đã tìm được tài liệu của trường hợp mất tích đúng không?" Tôi muốn xem xét các thông tin trong quá khứ.
Tiểu Kiều lấy ra một tệp hồ sơ lớn từ phía sau, nói với một nụ cười nửa miệng: " Thứ này rất khó để tìm, phải mất rất nhiều công sức để có được nó, tôi còn phải đứng trước mặt sư huynh chịu trách nhiệm quản lý tài liệu, cố tình tỏ ra dễ thương. Anh nói xem nên làm thế nào để cảm ơn tôi! "
" Tôi sẽ mời cô ăn tối. "Ngoài cách này, tôi không thể nghĩ ra bất kỳ cách cảm ơn nào khác.
"Anh xem tôi là người chỉ biết ăn thôi à!" Tiểu Kiều nhìn tôi với vẻ khó chịu. Bằng cách nào đó, tôi nghĩ rằng một Tiểu Kiều như vậy rất dễ thương.
"Được rồii, cô đi nói, tôi sẽ hứa với cô!"
"Đồ ngốc!" Tiểu Kiều nói lớn: "Khi vụ án kết thúc, anh chỉ cần mời tôi đi xem phim là được rồi."
"Việc đó không phải quá đơn giản sao?" Tôi không tin điều đó.
"Thế nào, anh sẽ đi chứ?"
"Tất nhiên rồi." Với sự nóng nảy của Tiểu Kiều, nếu tôi không đồng ý, chắc chắn sẽ không xem hồ sơ cũ.
"Tất cả như mọi thứ đều ở trong này." Tiểu Kiều đưa tài liệu trong tay cho tôi.
Tôi không thể chờ đợi liền mở hồ sơ rồi lấy tài liệu ra xem. Ánh sáng quá mờ, tôi không thể nhìn thấy chữ trong tài liệu.
Tiểu Kiều bật đèn hành lang, ánh sáng ngay lập tức xua tan bóng tối.
Tôi đưa tay vào phong bì, có thể cảm giác được tờ giấy bên trong. Tôi cẩn thận lấy tờ giấy ra một mùi ẩm mốc xộc lên mũi đã vài năm không ai động vào nó.
Tờ giấy đã chuyển sang màu vàng với những đốm mốc trên đó. Các chữ được viết bằng bút bi một số chữ viết tay đã bị mờ, cần phải được xác định cẩn thận.
Có một bức ảnh đen trắng khoảng một inch ở trang đầu tiên, bức ảnh này vẫn được bảo quản tốt. Các đặc điểm trên khuôn mặt rất rõ ràng, cô ấy là một phụ nữ. Tôi đã bị sốc, người phụ nữ này rất giống với Điền Tiểu Khả, ít nhất cũng phải có bảy phần.
Đây là người phụ nữ mất tích, tôi nhớ lại câu chuyện mà Lý Y kể. Lý do nữ sinh kia bị giết chỉ vì cô ấy trông giống người phụ nữ này.
Tiểu Kiều nhìn tôi một lúc lâu liền đề nghị: "Chúng ta nên đi lên lầu rồi xem."
Tôi cầm hồ sơ rồi từ từ đi lên lầu. Trên bàn làm việc của Tiểu Kiều, tôi lần lượt xếp các tài liệu ra.
Mất chưa đầy nửa giờ để xem hết toàn bộ tài liệu bởi vì nó chỉ là trường hợp mất tích bình thường của người dân. Cảnh sát dường như không quá quan tâm đến việc vụ việc này, hồ sơ không có quá nhiều chi tiết, chỉ nói rằng một người phụ nữ và tình nhân cô ấy đã bỏ trốn, hai năm sau, một số nhân chứng nói rằng họ đã nhìn thấy hai người sống hạnh phúc ở một vùng quê, sau đó vụ án được khép lại.
Có một số khác biệt giữa vụ việc này và câu chuyện của Lý Y. Cô ấy không đề cập đến việc ai đã nhìn thấy họ. Chỉ bằng những tin đồn, vụ án này đã được đóng lại. Tôi giận dữ vỗ bàn, "Thật quá vội vàng! Đây là một sơ xuất nghiêm trọng."
"Ây! Anh tức giận cũng vô dụng thôi, dù gì vụ án này cũng đã khép lại" Tiểu Kiều đã đọc hồ sơ.
Nhưng tài liệu này vẫn còn một chút hữu ích. Trong này có đề cập đến việc cặp vợ chồng này còn có một đứa con trai, bây giờ đứa bé đó khoảng 25 tuổi.
Dựa trên cậu chuyện của Lý Y, chúng tôi đã khoanh vùng được nghi phạm trong vụ án mười năm trước, người chồng trong hồ sơ cũng là một manh mối. Nhưng vẫn còn một số vấn đề bất cập, câu chuyện của Lý Y không đề cập đến thời điểm chính xác.
"Người đàn ông này ..." Trước khi tôi nói xong, Tiểu Kiều vội vàng nói: "Tôi biết anh muốn nói gì, tôi đã đi điều tra khoảng năm, sáu năm trước chồng cô ấy đã gặp tai nạn xe hơi, ông ấy chết trước khi được đưa vào bệnh viện, còn con trai của họ chết sớm vì căn bệnh hiểm nghèo. "
Điều đó có nghĩa, ngay cả khi người chồng thực sự là kẻ giết người trong vụ án phá xác mười năm trước, điều đó cũng không liên quan gì đến vụ án của Điền Tiểu Khả.
Tôi cảm thấy thất vọng khi nhớ lại tất cả mọi thứ, có lẽ từ lúc này, tôi nên quen dần với cảm giác thất bại. Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Những manh mối rất khó để tìm được, nhưng cuối cùng mọi thứ đều công cốc.
Phải bình tâm, phải bình tâm, tôi chỉ có thể tự động viên mình như vậy.
Ít nhất tôi đã biết một vài điều về vụ án năm đó. Một cái gì đó thực sự đã xảy ra trong tòa nhà cũ của trường đại học, cho dù Lý Y nói là không biết.
"Cứ giao việc này cho tôi, tôi hứa sẽ kiểm tra lại." Tôi kể ngắn gọn câu chuyện của Lý Y, Tiểu Kiều hứa cô ấy sẽ kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra.
Tiểu Kiều là một nhân viên văn thư khá cao và xinh đẹp, có mối quan hệ rộng, cô ấy có thể dễ dàng có được tài liệu trong vụ án cũ. Tiểu Kiều đã làm rất tốt. Tôi có một mục tiêu công việc vào ngày mai Tiểu Kiều biết vậy rất phấn khởi. Không còn quá sớm, tôi cảm giác hơi đói, những vết thương trên cơ thể lại đau. Tôi quyết định trở về nhà tối nay và nghỉ ngơi thật tốt, chỉ như vậy mới có thể điều tra vụ án vào ngày mai.
Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người. Khi chúng tôi vừa đến cửa, một chiếc xe lái đến trước đồn cảnh sát, chiếc xe chưa dừng lại hẳn cánh cửa mở ra, Lôi Chính Long nhảy xuống, cầm một cái túi trên tay.
Tôi thở dài, dường như tôi sẽ trải qua đêm thứ hai ở phòng pháp y.
Lôi Chính Long lao tới trước mặt tôi nhanh như một mũi tên, chỉ vào cái túi trên tay và nói: "Hơn nửa giờ trước, nó được phát hiện trong một tòa nhà của tại trường đại học, hiện trường ở đó đã bị phá hủy hoàn toàn. Cậu nên kiểm tra cái này trước. "
Tôi lấy cái tũi trước khi mở nó ra, tôi đã ngửi thấy mùi máu nồng nặc.
Tiểu Kiều ở ngay bên cạnh, khi ngửi thấy nó, cô ấy lùi ra xa trong vài bước.
Dưới ánh sáng của hành lang, tôi mở cái túi ra liền thấy một miếng thịt cắt thành hình vuông, xương cụt màu trắng và cục máu đông