- Sao thầy chưa gặp em trong trường bao giờ nhỉ?
- Thưa thầy, em là học sinh mới chuyển đến.
Thầy chưa dạy qua em.
- Vậy sao em biết thầy? Thích thầy à?
- Dạ vâng, thích thầy.
- Hôm nay chúng ta chơi một trò chơi mới nhé, được không?
- Em nghe thầy hết.
Trong lòng em, thầy là người lợi hại nhất.
- Em biết cái sân thể dục đang sửa ở đằng sau trường không? Bịt mắt thầy lại, dẫn thầy đến đó.
- Thầy ơi, ở đó tối lắm, em sợ.
Không đi có được không?
- Ầy, có thầy ở bên cạnh em mà.
Đừng sợ, đừng sợ, bé cưng của thầy.
- Giờ đang là buổi tối mà, tại sao thầy lại phải bịt mắt?
- Ài, trên lớp thầy đã nói với các em rồi, phải yêu mến người tàn tật.
Nếu không đích thân trải nghiệm một phen thì làm sao biết ánh sáng quý giá đến nhường nào?
- À, ra là thế.
Thầy hay quá.
- Haha, từ từ, từ từ, đừng gấp.
Chuyện vui vẻ còn ở đằng sau.
Hai bóng đen một lớn một nhỏ bước đi trong sân trường rộng thênh thang.
Vầng trăng tàn màu máu móc trên đầu cây ngô đồng.
Trời không sao, tối đen như mực, giơ tay không nhìn rõ năm ngón.
Tiếng bước chân khiến một đám quạ đen giật mình bay lên, vỗ cánh lượn ngang đầu.
Dưới ánh trăng, cánh quạ sẫm tối lờ mờ ánh lên màu máu.
Cái bóng cao cọ giày da trên đất cát, đang thử xem mặt đất chỗ đấy có bằng phẳng hay không.
Cái bóng thấp theo đằng sau, hệt như cái đuôi của bóng cao.
Bóng cao từ từ khom người, cẩn thận mò mẫm sờ soạng mặt đất rồi chậm rãi quỳ xuống.
- Thầy, sao thầy lại quỳ? Em sợ quá, liệu có ai đến đây không?
- Đừng sợ, có thầy đây rồi.
- Nào, lấy đồ trong túi ra, sau đó tròng vào tay thầy… Phải, là như vậy đấy, em làm tốt lắm.
- Thầy ơi, em không biết làm, chúng ta về nhà được không?
- Không sao, cứ từ từ.
Dùng cờ lê vặn chặt ốc lại, mạnh một chút!
- Thầy, rốt cuộc như vầy để làm gì?
- Bé cưng, thầy nói với em rồi mà, đây là một trò chơi trải nghiệm.
Em biết đấy, nhiều người tàn tật mất đi tay chân, bọn họ không thể cử động, có phải tội nghiệp lắm không? Để thực sự hiểu được họ, thầy cũng muốn thử trải qua cảm giác mất tự do.
Em có đồng ý giúp thầy không?
- Thầy ơi, thầy vĩ đại quá! Trong túi còn một quả bóng… quả bóng này sử dụng thế nào vậy thầy?
- À, đấy là bước cuối cùng.
Em có ăn kẹo mút bao giờ chưa? Giúp thầy ngậm vào, sau đó thắt dây sau gáy.
Lát nữa thầy sẽ không nói được.
Hai mươi phút sau, bé cưng em giúp thầy tháo ra, rồi chúng ta về nhà.
Cái bóng thấp buông quả bóng trong túi xuống, nụ cười quỷ quyệt nở bên môi, sau đó lấy từ dưới váy ra một quả bóng khác cùng loại.
- Dạ vâng, thưa thầy.
Bóng đen quỳ trên mặt đất hệt một pho tượng sừng sững.
Cái bóng nho nhỏ đằng sau hắn móc ra một con dao quân dụng mỏng mà sáng lóa.
Dưới ánh trăng đỏ, lưỡi dao lóe lên tia sáng khát máu.
Gió lạnh cắt qua, tiếng vải rách trong đêm nghe sao vang dội.
Tiếng rít gào của thú hoang kẹt cứng trong cổ họng, chỉ còn lại những âm nức nở khó nén.
Cái bóng thấp kéo cuộn băng dính trong tay, quấn từng vòng, từng vòng lên mũi bóng đen, bịt kín đường thở cuối cùng.
Bóng đen giãy giụa, vặn vẹo điên cuồng trên mặt đất, như quỷ mị bị pháp khí quấn chặt, sắp phải hồn phi phách tán.
Đại lễ đường sừng sững đứng đó, những ô cửa sổ đóng chặt như những đôi mắt lạnh nhạt chứng kiến hết thảy.
Vài phút sau, bóng đen thôi giãy giụa.
Hắn gục đầu, ngã quỵ nơi đó, như đang yên lặng sám hối.
Cái bóng thấp cẩn thận lau khô lưỡi dao trong tay.
Vết máu đỏ thắm trông nổi bần bật trên lớp khăn giấy trắng tinh, mềm mại.
Cái bóng nhỏ quay đi, nhẹ giọng nói:
- Ngủ ngon, thầy nhé.
*
Hôm nay là ngày lãnh đạo Sở Giáo dục đến trường khảo sát.
Trong trường nơi nơi giăng đèn kết hoa, thu xếp hết sức gọn gàng, sạch sẽ.
Trường Trung học Hồng Tinh năm năm liền có giáo viên vinh hạnh đạt danh hiệu “Giáo viên ưu tú của tỉnh”, điều này khiến hiệu trưởng nở mũi, gương mặt bóng lưỡng, sáng ngời trông càng thêm tinh thần.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng xôn xao bên ngoài, hiệu trưởng cau mày, lòng phật ý.
Đám học trò này quá ầm ĩ, thật sự phải răn dạy một phen, không thể mất mặt trước lãnh đạo.
May mà tiếng nhạc trao giải vang lên, áp đi sự náo động, ầm ĩ bên ngoài.
“Tiếp theo xin mời giáo viên ưu tú năm nay, thầy Triệu Quốc Hoa lên bục nhận thưởng!”
Cô nàng nhân viên lễ nghi nâng một chiếc cúp vàng rực rỡ, sáng lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu.
Bên dưới, một loạt giáo viên lộ ra vẻ mặt hâm mộ mà hướng tới.
Cũng có số ít tỏ vẻ sưng sỉa, không ngừng bĩu môi, hẳn là đang ghen tị.
Không ai đáp lại.
Giọng nói văng vẳng trong đại lễ đường, âm trầm vang vọng.
Người dẫn chương trình lại đọc thêm lần nữa, vẫn không ai bước lên bục nhận thưởng.
Lãnh đạo Sở Giáo dục tỏ vẻ không vui.
Trên mũi hiệu trưởng đã lấm tấm mồ hôi lạnh, ông không ngừng gọi điện cho Triệu Quốc Hoa, song chỉ nhận được thông báo đã tắt máy.
Thằng nhóc này, dịp quan trọng thế mà lại sơ suất.
Hiệu trưởng làu bàu mắng mỏ, trong lòng lại thoáng cảm thấy bất an.
Thầy Triệu trước giờ thích nhất là khoe khoang, sao lại bỏ qua cơ hội tuyệt hảo như vậy chứ?
Tiếng lao nhao bên ngoài càng lúc càng lớn.
Có người đã đứng dậy, nhìn ra ngoài qua cửa sổ hội trường.
Trên sân thể dục cũ giờ đã tụ tập một đám người, chi chít đông nghịt cả một vùng.
Hiệu trưởng vừa toan giáo huấn mấy giáo viên trẻ không nghe lời thì lại nhìn thấy vẻ khiếp sợ chưa từng có trên gương mặt họ.
Theo tay các giáo viên chỉ, hiệu trưởng nhìn qua, sau đó cũng trợn mắt.
*
Hách Nhân cau mày nhìn trường trung học Hồng Tinh, mặt hầm hầm.
Đám mây xám nhạt nơi chân trời nặng nề chì xuống.
Trời như muốn đổ mưa, không khí càng thêm phần oi bức, ẩm ướt, hệt một cái khăn lông mốc meo quấn quanh người, thật sự vô cùng khó chịu.
Đương nhiên, điều khiến Hách Nhân bực bội không phải thời tiết, mà là sau vụ án tại hành lang ngắm cảnh của thành phố C còn đang bỏ ngỏ thì một vụ án khác lại tiếp tục xảy ra.
Người chết là Triệu Quốc Hoa, nam giới, ba mươi bảy tuổi.
Trình độ văn hóa đại học.
Là giáo viên dạy môn Ngữ văn kiêm chủ nhiệm lớp