Điêu Thư Chân liếc nhìn đồng hồ, đã là mười giờ tối.
Sân trường trống vắng không một bóng người.
Mấy cái đèn đường ảm đạm lắc lư trong gió, tranh tối tranh sáng, chiếu lên mặt đất những hình bóng quỷ quyệt.
Là một đêm âm u, mây đen ùn ùn che khuất ánh trăng sao, bóng tối bao phủ cả sân trường.
Hai người chậm rãi bước đi, tiếng chân đạp trên nền xi măng nghe rõ mồn một.
Các cô men theo cầu thang hướng lên trên, thẳng đến văn phòng Triệu Quốc Hoa.
"Nạn nhân và hung thủ gặp nhau tại đây." Điêu Thư Chân quan sát căn phòng.
Khác với kiểu văn phòng cho từ bốn đến sáu người dùng chung bình thường ở trường trung học Hồng Tinh, nơi này tuy không rộng nhưng lại là văn phòng riêng của Triệu Quốc Hoa.
Căn phòng khá trống trải.
Những thứ có thể có liên quan đến vụ án giờ đã bị cảnh sát mang đi làm vật chứng.
Trên kệ sách, một bức ảnh gia đình ba người được lồng trong khung.
Triệu Quốc Hoa một tay ôm cô vợ xinh đẹp, một tay nắm con gái đáng yêu, thoạt trông có vẻ là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Ngoài ra chính là sách Ngữ văn tham khảo cho giáo viên, tài liệu dạy học có liên quan và những ấn phẩm chuyên ngành sư phạm.
"Thoạt trông thì Triệu Quốc Hoa thật sự là một thầy giáo ưu tú, cẩn thận." Tống Ngọc Thành nói với vẻ khó tin.
Điêu Thư Chân ngồi xuống.
Cô chau mày, từ từ kéo hộc tủ.
Tống Ngọc Thành nghiêng người nhìn vào, bên trong chỉ có vài quyển sách bài tập cùng một cái dập ghim, ngoài ra không còn gì khác.
Điêu Thư Chân nở nụ cười quái dị, đoạn vói tay vào trong, chạm đến trần ngăn kéo.
Cùng với tiếng xoẹt của băng keo hai mặt bị xé, một quyển sách bất ngờ xuất hiện trong tay cô.
Trang bìa thô ráp với hình ảnh cơ thể phụ nữ lõa lồ, nét mặt ái muội.
Trang giấy phảng phất mùi mực in rẻ tiền, gay mũi của những quyển sách lậu.
Điêu Thư Chân nhướng mày, chỉ vào quyển sách, cười nói: "Chị biết thế nào cũng sẽ có thứ này mà."
Tống Ngọc Thành không rõ ý tứ của câu đấy, bèn nhận lấy quyển sách, lật qua loa mấy tờ.
Thấy chỉ toàn là những thứ cay mắt, cô lắc đầu, trả lại cho Điêu Thư Chân.
"The Story of O: Untold Pleasure.
Tiểu thuyết khiêu dâm kinh điển, có tính định hướng." Mắt Điêu Thư Chân lóe lên tia sáng hưng phấn.
Cô nghiền ngẫm rồi cười: "Xem ra suy đoán của chị cũng không phải vô căn cứ."
Điêu Thư Chân liếc nhìn đồng hồ, kim đã nhích gần đến 10 giờ 45 phút.
Cô vội nói: "Thôi, chị sẽ giải thích cặn kẽ cho em sau.
Giờ tụi mình mô phỏng lại hiện trường đã."
"Vẫn là em đóng vai nạn nhân, chị làm hung thủ đúng không?" Tống Ngọc Thành hỏi.
"Không.
Lần này, người chị thật sự cần phác họa là nạn nhân." Điêu Thư Chân cười giảo hoạt, "Chỉ cần hiểu được nạn nhân thì tin chắc tất cả những điểm đáng ngờ sẽ được giải quyết một cách dễ dàng."
Điêu Thư Chân nhìn chung quanh rồi ngồi xuống chiếc ghế da của Triệu Quốc Hoa.
Tống Ngọc Thành khom lưng giúp cô mang bịt mắt.
Trong hoàn cảnh thị giác bị tước đoạt, những giác quan khác càng trở nên rõ ràng, nhạy bén.
Mùi hương hoa cỏ phảng phất trên người đối phương chợt ập đến.
Cô vịn tay Tống Ngọc Thành, từ từ đứng dậy.
Triệu Quốc Hoa cao 1m83, hắn đã nắm tay hay khoác vai hung thủ? Điêu Thư Chân thử huơ tay, thầm ước lượng chiều cao đại khái của hung thủ.
Chẳng lẽ hung thủ chỉ chừng một mét sáu?
Điêu Thư Chân mò mẫm vịn vai Tống Ngọc Thành, từ từ đi xuống lầu.
Ngoài hành lang không có đèn, vốn đã tối đen, giơ tay không thấy rõ năm ngón, càng không cần phải nói đến việc Điêu Thư Chân còn mang bịt mắt.
Tiếng thở của hai người vang rõ trong bóng đêm.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch, nhịp tim như nhịp trống dồn, vang vọng trong lồng ngực Điêu Thư Chân.
Máu cuộn trào trong huyết quản.
Phấn khích.
Tập trung tinh thần.
Vô cùng chăm chú.
Điêu Thư Chân níu cái suy nghĩ đang lửng lơ trở lại, vịn vai Tống Ngọc Thành, bước xuống từng bậc một cách vững vàng.
Bỗng dưng, cô nảy sinh một ảo giác, mong rằng con đường này sẽ dài hơn một chút, dài đến nỗi đi cả đời này cũng không xong.
Hai người bước ra khỏi khu dạy học, đi qua một đoạn nền bằng phẳng thì dưới chân bắt đầu gập ghềnh.
Điêu Thư Chân biết họ đã tiến vào khu công trường thi công, nơi xảy ra vụ án.
Cô vịn vai Tống Ngọc Thành làm trụ, tiếc là chướng ngại vật trên mặt đất quá nhiều, mấy bận suýt vấp ngã.
Tống Ngọc Thành dừng lại.
Đã đến nơi phát hiện thi thể Triệu Quốc Hoa.
Điêu Thư Chân chẳng mảy may do dự, dứt khoát quỳ xuống hệt một con rối không có cảm giác, hoàn toàn lờ đi những tổn thương mà mặt đất lởm chởm có thể gây ra.
Cô ngoan ngoãn đưa tay ra sau lưng.
Tống Ngọc Thành cũng phối hợp trói hai tay cô lại, rồi dùng cờ lê vặn chặt vòng và ống thép.
Những thứ khác, cứ sắp xếp hệt như ở hiện trường vụ án.
Nỗi sợ hãi khiến Điêu Thư Chân co rụt người và kháng cự trong khoảnh khắc.
Cô gần như muốn đứng bật dậy, vùng khỏi sự trói buộc, quật ngã người đằng sau rồi bóp chặt cổ đối phương, bất luận người đó là ai, địch hay bạn.
Nhưng cô lại không phản kháng mà chỉ cứng người, thần kinh căng chặt như sắp đứt đến nơi.
Nhịp thở dồn dập, trống ngực đánh liên hồi, lưng ứa ra một lớp mồ hôi mỏng, cổ họng khát khô như sắp bốc khói.
Trong hoàn cảnh mất đi thị giác, hiện giờ ngay cả khả năng hoạt động cũng bị cướp mất, trí tưởng tượng phong phú sẽ tung hoành, bất kì động tĩnh nhỏ nhoi nào cũng trở thành tín hiệu liên quan đến sống chết.
Tim đập hốt hoảng, rồi lại có gì đó kích thích khó tả.
Cái cảm giác giao phó hết bản thân cho người khác, hoàn toàn mất đi tự do, hoàn toàn trở thành tù binh, mặc cho người ta xử trí...
Đáng sợ đến thế, mà cũng đẹp đẽ đến thế.
Từ trước đến nay, Điêu Thư Chân vận dụng cái thiên phú, thứ đối với người khác gần như là quỷ quái này, một đường vượt hết chông gai, bao nhiêu lần phá được kỳ án.
Trong mắt người ngoài, cô như nắm chiếc chìa khóa thần kì trong tay, cửa lòng của bất kì ai cũng sẽ rộng mở vì cô vô điều kiện.
Cô tự phụ, kiêu hãnh, không cam lòng tụt lại phía sau.
Dù là ở việc tư như yêu đương, hẹn hò cũng không chịu từ bỏ quyền chủ đạo.
Trên con đường gập ghềnh, cô vượt mọi trắc trở, gánh trên vai nỗi sợ hãi, áy náy, lời nói dối và sự bi thương, đi thật xa, thật xa giữa màn sương dày đặc.
Chẳng cần nghĩ ngợi, cũng chẳng phải làm gì.
Cô có thể buông bỏ tất cả.
Không gần gánh vác trách nhiệm, không cần lảo đảo tiến lên trên con đường lầy lội giữa cơn mưa tầm tã.
Không có tự do, thì sẽ không có trách nhiệm đi kèm;
Không có bản thân, sẽ không phải đau khổ giãy giụa để sống.
Thần kinh trên mặt Điêu Thư Chân như thiêu cháy.
Nhiệt độ nóng hực hòa tan bức tường đề phòng trong cô.
Mắt quan sát nhạy bén, óc trinh thám chuẩn xác, phán đoán khách quan, lí trí mạnh mẽ, tại khoảnh khắc này, tất cả đều tan biến.
Cô cảm thấy mình nhỏ yếu, nhỏ yếu đến mức hệt như con cá giãy giụa mắc trong lưới, như con mồi run rẩy dưới nanh rắn độc, như tế phẩm xinh đẹp dâng cống cho vị thần bạo tàn, khát máu.
Căn bản không cách nào phản kháng mà chỉ có thể chờ đợi một cách bị động, sau đó nghênh đón cái chết long trọng trong nỗi sợ hãi đến phát run.
Khi đã hoàn toàn đánh mất bản thân, Điêu Thư Chân lại cảm thấy một sự thả lỏng triệt để...!Nhẹ nhàng, tự tại.
Trò chơi vui buồn tan họp nơi trần thế đã kết thúc, thay vào đó là sự viên mãn khi được hòa mình cùng vạn vật.
Cô ngẩng đầu, rướn chiếc cổ thon dài trắng nõn, phơi ra điểm yếu ớt nhất của bản thân.
Cô ngửi được mùi máu tanh rỉ sắt từ lưỡi dao trong tay Tống Ngọc Thành.
Đó là mùi của cái chết.
Cái mùi ấy khiến cô sợ hãi, lại càng khiến cô mê say.
Tống Ngọc Thành hơi khom người, sống dao lạnh lẽo lướt trên gương mặt cô, từ khóe mắt dịch xuống dưới hàm.
Lưỡi dao vừa khảy, cúc áo sơ mi bật ra, lộc cộc lăn vào đống gạch đá vụn rồi biến mất.
Phần xương đòn tinh xảo của Điêu Thư Chân lộ ra trong cơn gió đêm se lạnh, làn da run rẩy thật khẽ.
Tống Ngọc Thành tăng thêm lực nơi cổ tay, hành động chính xác tuyệt đối.
Xoẹt một tiếng, vết dao thẳng tắp đã cắt qua chiếc quần thể thao của Điêu Thư Chân một đường dài từ mép trong đùi đến