“Mẹ nó, mạng con gái thì không phải mạng chắc!” Điêu Thư Chân mắt hừng hực lửa giận bước ra cửa.
Cô vung một đấm vào tường, bụi đổ rào rạt.
Cô siết chặt cái dùi cui trong tay, rất muốn nhào lên gõ mấy cái thật mạnh vào trán cha của Lâm Y Y.
Tống Ngọc Thành gần như phải lôi cô lên xe, thắt kỹ dây an toàn.
Điêu Thư Chân ngồi trên ghế, cơn giận hãy còn hừng hực chưa nguôi.
Cô khoanh tay, giữa mày là nét u ám dày đặc tích tụ, mắt nhìn đăm đăm phía trước.
Hai người không ai nói lời nào.
Chiếc Santana xám bạc chạy bon bon trên con đường thẳng tắp.
Phía chân trời là đám mây đen màu xám chì, trông rất nặng nề, như có thể ụp xuống bất kì lúc nào.
“Em chưa thấy chị giận đến thế bao giờ.” Tống Ngọc Thành bình thản nói, “Dù có thẩm vấn những tội phạm cưỡng hiếp giết người, bọn chúng hờ hững sát hại hết phụ nữ này đến phụ nữ khác, không hề có lòng hối cải, ăn năn thì chị vẫn ôn hòa, nhã nhặn.”
“Em đồng ý rằng người cha này quá thờ ơ với cái chết của con gái, khiến người ta nhìn mà lòng rét lạnh.
Nhưng…” Đoạn, cô dừng lại, quay sang quan sát nét mặt Điêu Thư Chân.
Giọng nói trong trẻo của Tống Ngọc Thành truyền đến như một ly nước tuyết tưới lên lửa giận trong Điêu Thư Chân, khiến suy nghĩ hỗn loạn của cô bình tĩnh lại phần nào.
Cô hít sâu mấy hơi, tưởng tượng trong đầu nổi lên một cơn gió mạnh, thổi bay hết những ý niệm đang kêu gào ầm ĩ kia đi.
Hơi trấn định rồi cô mới cười khổ nói:
“Bình tĩnh khách quan chỉ vì không liên quan đến mình thôi.” Giọng cô khẽ run, “Đối mặt với một bản thân từng non nớt, bất lực trong quá khứ, nỗi lòng kích động thật sự là chuyện quá đỗi bình thường.”
“Ngọc Thành, chị cũng chỉ là một người bình thường thôi.” Cô nói sang một đề tài tưởng chừng như chẳng hề liên quan, “Em biết đấy, bình sinh chị ghét nhất chính là người khác khen khả năng đọc hiểu những biểu hiện vi mô và thiên phú phân biệt tội phạm của chị.
Nếu bọn họ biết ngọn nguồn dơ bẩn của thứ tài năng này thì liệu có còn lộ ra vẻ tán thưởng, hâm mộ một cách ngu ngốc thế nữa không?”
“Chỉ những đứa trẻ phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng mới có được cái tài năng quỷ quái ở phương diện phân tích nét mặt người khác thôi!” Điêu Thư Chân cười khổ, giọng căm phẫn, “Không đoán ra được sự phẫn nộ để tránh né trước thì buộc phải trở thành nơi trút giận mà chịu đòn; không thể phân biệt được lời nói dối thì không giữ được cơm canh hôm đó, phải ăn đói mặc rách; không đoán được ai thật ai giả thì không thể…”
Như chạm đến thứ gì đó không muốn nhắc tới, Điêu Thư Chân đột nhiên ngưng lại, sau đó ngậm ngùi nói: “Không có gì đâu, chuyện qua rồi không cần nhắc lại nữa.”
Cô chau mày, mắt khép hờ, tay ôm gối, khoanh chân ngồi trên ghế, nhìn qua chỉ thấy một cục nhỏ xíu, nét mặt mệt mỏi, cô đơn.
Qua vẻ ngoài của Điêu Thư Chân, Tống Ngọc Thành như thấy được cô bé đáng thương phải e dè quan sát sắc mặt người lớn, miễn cưỡng cầu sinh trong bão tố hơn hai mươi năm về trước.
Nhìn nét cô liêu, đơn độc hiện trên gương mặt chị, Tống Ngọc Thành bỗng dâng lên một nỗi xúc động, rất muốn vươn đầu ngón tay vuốt lên mi tâm đối phương, lại ôm chị vào lòng.
Trong đôi mắt đen của cô dấy lên một trận gió lốc âm thầm, dần trở nên sâu thẳm.
Cô vươn tay, như muốn chạm đến nhúm tóc chỉa mềm mại trên đầu Điêu Thư Chân.
Chỉ một hai centimet nữa thôi.
Sợi tóc mềm mại lướt qua đầu ngón tay, hơi nhột.
Tay nối thẳng với tim, như một nhánh lông vũ nhẹ nhàng đáp xuống nơi đầu quả tim.
Chợt, cô rụt tay lại như điện giật, sau đó nắm chặt vô-lăng, tựa hồ muốn trút hết vào đó những cảm xúc khi không thể ôm đối phương vào lòng.
“Mẹ của Lâm Y Y cho em một quyển nhật kí của cô bé.” Tống Ngọc Thành nói, “Trong túi xách của em đấy.
Chị ta còn nói lúc đó là một giáo viên họ Trần phát hiện thi thể.”
Điêu Thư Chân mở mắt.
Đôi mắt màu hổ phách kia đã quét sạch vẻ ủ rũ, yếu đuối, lại trở nên sắc bén vô song.
Cô lấy quyển nhật kí ra.
Đó là một quyển sổ bìa đen, chất giấy thô ráp, là loại có giá rẻ nhất trên thị trường.
Quyển nhật kí giờ đã nhàu nhĩ, có mấy tờ còn để lại vết lõm khi bị thấm ướt rồi khô lại, hình tròn, cảm giác giống như nước mắt.
Điêu Thư Chân nhanh chóng lật xem.
Nét chữ non nớt, cách kể đơn giản, không hề có tính logic, chặt chẽ.
Phần lớn là nói về mấy chuyện thường ngày trong cuộc sống ở trường.
Từ quyển nhật kí này, có thể thấy Lâm Y Y là một cô bé ngoan ngoãn, hay ngại ngùng, tính cách hướng nội.
Ngoại hình thanh tú, đáng yêu nhưng vì bị gia đình xem nhẹ trong thời gian dài nên rất tự ti, không có bạn bè gì nhiều.
Trong nhật kí không hề nhắc đến Triệu Quốc Hoa, chuyện này khiến người ta nảy sinh nghi ngờ.
Lâm Y Y là một cô bé nhạy cảm, tinh tế.
Thế giới của em rất nhỏ, không có quá nhiều người chung quanh, ngay cả người hàng xóm thi thoảng mới gặp mà em cũng nhớ kỹ.
Triệu Quốc Hoa thân là giáo viên của Lâm Y Y lại không xuất hiện trong nhật kí, điều này rõ ràng không hợp lí.
Điêu Thư Chân lật lại từ đầu xem thêm lần nữa.
Cô chau mày, đưa ra sáng, phát hiện những đường rìa nằm sát gáy sổ.
Thiếu vài tờ rồi.
Điêu Thư Chân nhướng mày, đôi mắt hổ phách lóe lên tia sáng sắc bén: “Em mới nói một giáo viên họ Trần phát hiện thi thể của Lâm Y Y đầu tiên nhỉ?”
“Chị nhớ vợ của Triệu Quốc Hoa mang họ Trần.
Hơn nữa, một tháng sau khi chuyện này xảy ra thì hai người họ ly hôn.” Giữa những vụn manh mối dần xuất hiện một sợi dây liên kết, “Trực giác nói cho chị biết trong chuyện này nhất định có mối liên quan gì đó.”
Rồi cô chụp đóng quyển nhật kí, mắt lại sáng lên thần thái thường ngày: “Chỗ vợ cũ của Triệu Quốc Hoa chắc chắn có thứ chúng ta muốn.”
Tống Ngọc Thành liếc chị một cái, bên môi thoáng qua nét cười khó nhận ra.
Cô quay đầu xe, chiếc Santana xám bạc hòa vào dòng phương tiện tấp nập hối hả bên kia đường.
Hai người đến một khu chung cư kiểu cũ.
Nơi này là chỗ ở mà trường trung học Hồng Tinh phân phối cho công nhân viên chức, được xây dựng đã lâu.
Dựa theo quan điểm thiết kế hiện nay thì hình thức của khu nhà này đã rất lỗi thời, thiết kế hướng sáng và thông gió đều không được tốt lắm.
Có điều vì nằm ngay trung tâm, giao thông thuận tiện nên giá nhà ở đây vẫn cứ cao chót vót.
Thái độ của Trần Nguyệt rất lịch sự, khách khí.
Hai cô nói mục đích đến, cô ta tuy không muốn lắm nhưng vì lễ độ nên mời hai người Điêu Tống vào nhà.
Trên bàn trà có hai ly nước ấm, lá trà trong ly xoay tròn lên xuống.
Điêu Thư Chân nhấp thử một ngụm, mùi vị rất thô, là loại trà thô mà các quán ăn hay cho khách uống giải khát.
Xuyên qua làn khói trắng lượn lờ bốc lên, cô âm thầm quan sát cách bày trí trong nhà.
Chỉ có lèo tèo mấy món đồ điện gia dụng, thoạt trông đã khá cũ, đóng một lớp bụi dày vì đã lâu không đụng đến.
Nghĩ chắc sau khi ly hôn với Triệu Quốc Hoa, một mình Trần Nguyệt sống cùng con gái, kinh tế không được dư giả lắm, cuộc sống rất kham khổ*.
Có điều giấy khen của cô bé họ Triệu, con gái Trần Nguyệt thì lại được dán đầy cả một mặt tường, bên cạnh còn treo hình chụp của hai mẹ con khi đi du lịch.
*Nguyên văn là “kinh tế tương đối dư giả, cuộc sống rất kham khổ”.
Toi cũng hong hiểu tác giả viết dị là sao, lội cmt thấy cũng có người thắc mắc mà hong ai giải đáp.
Cơ mà theo miêu tả thì hong khá giả sòi đọ.
Nghĩ chắc đây là một gia đình bình thường mà ấm áp.
“Cô Trần, chúng tôi muốn tìm hiểu mấy chuyện từ cô.” Tống Ngọc Thành bình tĩnh nói, “Cô đừng căng thẳng quá, cứ xem như một buổi trò chuyện bình thường là được.”
“Những gì tôi biết đã nói với người của các cô hết rồi.” Trần Nguyệt thoáng mất kiên nhẫn, song vẫn dằn xuống mà nói, “Tôi và Triệu Quốc Hoa ly hôn đã một năm.
Bình thường ngoài