"Lúc nãy chị giả vờ giống đấy, hệt như một học sinh trung học thực thụ." Tống Ngọc Thành nói, "Đặc biệt là ánh mắt, rất khác với ánh mắt của chị lúc này."
"Ồ? Khác thế nào ha?" Điêu Thư Chân nghiêng người ra trước, khóe miệng mang nét cười.
Đôi mắt ấy cong cong nhìn Tống Ngọc Thành, con ngươi màu hổ phách như tỉnh như say, đuôi mắt hơi xếch, tựa vòng cung của cánh hoa đào.
Ánh mắt mơ màng, quyến rũ mê người.
Mặt Tống Ngọc Thành hơi nóng.
Cô quay đi: "Chị thừa biết không phải kiểu này."
"À, vậy là kiểu này rồi." Điêu Thư Chân khép mi, đến khi mở ra lần nữa thì đôi mắt kia dường như đã to lên đáng kể, màu cũng trong và nhạt hơn, có vẻ ngây thơ vô tội, chưa trải sự đời.
Là ánh mắt tò mò, thuần khiết, tự nhiên, không nhiễm bụi trần như của chú hươu trắng đang bước chậm giữa rừng sâu thì bất chợt gặp phải con người.
Cô mỉm cười, lộ ra nhú răng nanh nhòn nhọn trông càng thêm phần trẻ con.
"Chị Tống, chị đang nói gì vậy?" Điêu Thư Chân nghiêng đầu nhìn Tống Ngọc Thành, giọng ngọt ngào, non nớt, mang theo chút âm mũi, hệt một bé gái thơm mùi sữa đang nói chuyện với người chị thân thiết của mình.
Tống Ngọc Thành ngoảnh đi, trên gương mặt lạnh nhạt như băng sương không rõ là vui hay giận.
Tuy nhiên, vành tai trắng nõn của cô lại đỏ như muốn rỉ máu, tiết lộ nỗi lòng của chủ nhân.
Điêu Thư Chân che miệng cười trộm, ánh mắt lại quay về với vẻ sắc bén, rõ ràng thường ngày.
"Chỉ là một mánh nhỏ trong tâm lý học thôi." Điêu Thư Chân cười cười, "Là ngụy trang của tâm lý học.
Ngụy trang trong giới động vật là sinh vật sẽ tiến hóa ra hoa văn sặc sỡ hoặc màu sắc tiệp với hoàn cảnh chung quanh để bảo vệ bản thân, từ đó đạt được ưu thế sinh tồn."
"Mà để thu hẹp khoảng cách với người khác, đôi khi các nhà tâm lý học sẽ cố tình bắt chước hành động, biểu cảm các thứ của đối phương, cuối cùng đạt đến mục đích đồng cảm giao tiếp.
Con người, luôn thiên vị những ai cùng loại với mình."
"Trần Nguyệt là một giáo viên trung học điển hình.
Ngay thẳng, cứng nhắc, bảo thủ, ngoan cố.
Loại người này thường rất thanh cao, kiêu hãnh, có chuẩn mực đạo đức khắc khe." Điêu Thư Chân nói, "Trong nhà xảy ra vụ bê bối như vậy, phản ứng đầu tiên của cô ta chắc chắn không phải tố giác Triệu Quốc Hoa mà là tìm mọi cách để giữ danh dự của bản thân.
Ở cái huyện nhỏ bảo thủ, khép kín này, nếu không muốn trở thành trò cười thì cực chẳng đã cô ta mới ly hôn."
"Nhưng Trần Nguyệt vẫn ly hôn.
Một là sợ vụ bê bối của chồng sẽ liên lụy đến con gái, hai là chứng minh lương tâm của cô ta vẫn còn, về chủ quan thì không muốn tiếp tay cho giặc."
"Xuất phát từ rất nhiều nỗi băn khoăn, cô ta giúp chồng cũ Triệu Quốc Hoa giấu nhẹm chuyện ấy, nhưng điều đó rõ ràng đã vi phạm đạo đức nghề giáo của cô ta.
Thấy vụ bê bối sắp bị phanh phui, trong cơn kích động, cô ta mới nảy sinh ý định giết chị."
"Tuy nhiên, chị lại ngụy trang thành học sinh trung học, nhìn cô ta bằng ánh mắt hồn nhiên mà tin tưởng, khơi dậy sự quý mến học sinh và tình yêu thương con gái trong tiềm thức của cô ta.
Trần Nguyệt có thể giết một vị cảnh sát đã cướp đi chứng cứ quý báu từ mình, nhưng lại không cách nào giết một học sinh yếu ớt, vô tội tin tưởng mình."
"Ra là vậy." Nghe Điêu Thư Chân nói xong, Tống Ngọc Thành nhìn ra cửa sổ như suy tư.
Đúng lúc này, bên ngoài có hai mẹ con đi ngang qua.
Đứa con gái một tay cầm kẹo que, tay kia dắt mẹ mình, trên mặt là nụ cười vô tư lự.
Cảnh tượng ấy tốt đẹp như một bức tranh.
Cả Điêu Thư Chân và Tống Ngọc Thành đều chìm đắm trong tâm sự riêng, không thấy được trên mặt người kia xuất hiện biểu cảm hâm mộ y hệt.
"Hẳn là cô ta rất yêu con gái mình." Điêu Thư Chân gõ nhẹ lên cửa kính, như muốn nhìn rõ hai mẹ con bên ngoài hơn, "Nhưng các cô bé vô tội kia cũng là những đứa con gái người khác trân quý mà."
"Có lẽ." Tống Ngọc Thành khẽ nói, "Nhưng nếu cha mẹ thật sự yêu thương con cái thì Triệu Quốc Hoa đã bị tống vào tù từ lâu rồi.
Bọn họ là bức tường đầu tiên bảo vệ đám trẻ bé nhỏ, yếu ớt khỏi những tổn thương trên đời.
Tiếc là bức tường này đã vỡ nát."
Có cảm giác chua xót lan lên hốc mắt Điêu Thư Chân, nặng trĩu như dòng chất lỏng ấm nóng chực trào.
Điêu Thư Chân sa sầm mặt, theo bản năng muốn né tránh thứ cảm xúc xa lạ ấy.
Ngực đau âm ỉ, như cảm xúc nào đó đè nén đã lâu đang bùng lên, gào thét.
"Chị qua tiệm thuốc đối diện mua thuốc cầm máu và bông băng đây." Cô đẩy đĩa đồ ăn ra, đứng dậy.
Phần tóc mái rơi xuống che ngang đôi mắt, không cách nào thấy được nét mặt cô lúc này.
Tống Ngọc Thành dõi theo bóng dáng Điêu Thư Chân.
Trong ấn tượng của cô, Điêu Thư Chân vẫn luôn vui tươi, hoạt bát, lưng thẳng tắp, bước chân nhẹ nhàng, hệt một cây trúc tươi xanh, kiên cường, dựa vào sinh lực dồi dào mà dốc sức vươn mình, vút lên cao, tràn đầy sức sống.
Nhưng lúc này, chị lại rụt vai, gục đầu, bỗng dưng thấp đi một chút.
Chị cúi mặt, chào cô nàng ở tiệm thuốc mà không hề tươi cười.
Tống Ngọc Thành đoán Điêu Thư Chân đang đếm những ô vuông trên sàn, hệt như điều chị vẫn làm mỗi khi tâm trạng không tốt.
Điêu Thư Chân bừng bừng tỏa sáng thì ai cũng gặp rồi, nhưng Điêu Thư Chân đượm nỗi cô liêu này thì chỉ mình cô mới thấy.
Giống như một quyển sách mà người người yêu thích, đột nhiên xuất hiện một trang bí ẩn chỉ viết riêng cho Tống Ngọc Thành.
Cái cảm giác mang trong mình một bí mật nho nhỏ này chua xót mà khó tả, là thứ mà việc tiếp xúc với thi thể không cách nào mang lại.
Trở lại Cục Cảnh sát thành phố C, hai người đọc thật kĩ những nội dung được ghi trong nhật ký của Lâm Y Y:
Triệu Quốc Hoa thường mượn cớ kèm riêng cho học sinh nhưng thật ra là để thực hiện hành vi xâm hại tình dục trẻ em.
Chỉ tính những gì được ghi trong nhật ký thôi thì số học sinh hắn từng xâm hại tình dục đã có đến năm em.
Lâm Y Y từng thích Triệu Quốc Hoa...!Trong cuộc đời u ám của em, hào quang của người thầy ấm áp này mới rạng ngời làm sao.
Thầy học rộng, tài cao, tận tâm giảng giải cho em từng bài, ánh mắt dịu dàng.
Thầy rộng rãi, hào phóng.
Cha không thích em vì là con gái, không muốn bỏ tiền cho em học thêm.
Trong những tiếng thở than và nước mắt của mẹ, chính là thầy người giúp em bù tiền.
Rồi vào những ngày mưa, khi em chỉ có thể nhìn các bạn được cha mẹ đón về bằng ánh mắt mơ ước, cũng chính thầy giương chiếc ô màu lam sẫm, che khuất mây mù, ngăn ra một khoảng trời trong xanh.
Là hành động bôi kem chống nứt nẻ ấm áp mà quan tâm lên bàn tay đầy vết nứt giữa trời đông giá rét, và cả bột sữa nhập khẩu được đặt trong ngăn bàn.
Em thích Triệu Quốc Hoa, thích ngồi bàn đầu tiên,