HỒ SƠ TÂM LÝ TỘI PHẠM - TỘI KHÔNG THỂ THA
Tác giả: Địa Sơn Khiêm
Edit: Alex
_____________
Điêu Thư Chân đặt tay lên gối, cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngoan ngoãn hệt một chú thỏ được vuốt lông.
“Em không ngại giúp chị nâng cao khả năng chịu đau.” Tống Ngọc Thành nghiêm túc nói.
Những thớ cơ khắp người Điêu Thư Chân căng cứng.
Cô cuộn tròn thành một cục trong lòng Tống Ngọc Thành, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân.
“Nếu chị thật sự khao khát đến thế thì em ôm cũng được mà.” Tống Ngọc Thành vỗ về nhè nhẹ trên lưng Điêu Thư Chân, nói như trấn an chú cáo con đang xù lông.
“Chị không thành vấn đề.” Điêu Thư Chân nói lí nhí, có cảm giác ảo não như bị nói trúng tim đen.
Quả nhiên kẻ xấu xa thì có trời thu phục mà, chú cáo con phong lưu, phóng đãng giờ đã triệt để sụp hố.
Mãi đến đêm thâu, Điêu Thư Chân vẫn trằn trọc trên giường, không cách nào chợp mắt.
Cô vùi đầu vào gối, tiếng tim đập vang vọng trong màng tai hệt như chú chim non lần đầu học bay, cứ phành phạch vỗ cánh mãi không ngừng.
Chẳng lẽ thật sự cam nguyện đứng dưới kẻ khác, từ đây bị Tống Ngọc Thành “khuyên bảo” hay sao? Không chỉ phải từ bỏ rừng rậm biếc xanh mà ngay cả lòng tự trọng của kẻ nắm quyền cũng chịu mất theo? Thật sự phải cam tâm tình nguyện thần phục Tống Ngọc Thành ư? Tình hữu nghị trong sáng của hai ta cuối cùng sẽ chuyển biến thành thứ gì?
Cô nghĩ, nghĩ mãi, cứ trằn trọc không yên.
Đầu óc đảo tới đảo lui vẫn cứ nấn ná chung quanh Tống Ngọc Thành, rất khó vào giấc.
Cửa bị gõ nhẹ mấy cái, Tống Ngọc Thành mang vớ trắng, khẽ khàng bước đến.
Tiếng bước chân trên sàn gỗ hệt cơn mưa xuân lặng lẽ tưới nhuần vạn vật.
Điêu Thư Chân xoay người, quay mặt vào tường, để lại cho Tống Ngọc Thành một cái ót vô tình.
“Em nói rồi, phải bảo đảm sức khỏe của chị.” Trong giọng nói êm dịu của Tống Ngọc Thành có một sự kiên định không thể cưỡng lại, “Vậy nên em sẽ ngồi đây nhìn đến khi chị ngủ mới thôi.”
Điêu Thư Chân rất muốn ném cái gối ôm tròn trong lòng vào bản mặt ít khi nói cười của Tống Ngọc Thành, nhưng khi nhìn đến ánh mắt thăm thẳm của đối phương, cô lại ngại ngùng rụt tay về, giũ giũ.
“Em ở đây chị càng khó ngủ hơn.” Điêu Thư Chân trưng nét mặt đau khổ, nhăn nhúm hệt cái bánh bao.
“Em sẽ ngồi đây cho đến khi chị ngủ mới thôi.” Tống Ngọc Thành nhẹ giọng nói.
Cùng với một tiếng vang nhỏ phát ra từ chiếc giường, cô thật sự ngồi xuống.
Tại sao lại có người nói mấy lời bá đạo ra một cách nhẹ nhàng như thế chứ? Có người ở bên cạnh chị càng ngủ không được!
Điêu Thư Chân âm thầm trào phúng trong lòng, song vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt.
Làn da chạm đến xúc cảm mềm mại của chiếc nệm bên dưới, khoang mũi ngửi thấy mùi hương đặc hữu trên người Tống Ngọc Thành, trái tim không chịu yên kia dần tan vào bầu trời tĩnh lặng, xanh thẳm.
Ba phút sau, Tống Ngọc Thành nhìn chăm chú vào Điêu Thư Chân đang ngủ say.
Cô nàng này nằm dang thẳng tay chân thành hình chữ X, ngông cuồng chiếm trọn chiếc giường, chẳng còn chút hình tượng nào.
Cơ mặt chị thả lỏng, lộ ra đôi nét hồn nhiên của trẻ con, mềm mụp đáng yêu vô cùng.
Tống Ngọc Thành không kiềm được phải chọc chọc phần má của đối phương, núng nính rất thích.
Tâm trạng của cô lại trở nên sáng sủa, khóe môi cong nhẹ, giúp Điêu Thư Chân kéo lại góc chăn, sau đó cười nói: “Ngủ ngon, cáo con của em.”
Giọng nói mát lạnh, trong trẻo ẩn chứa sự vui sướng, tựa thác nước phún ra giữa núi rừng, từng giọt nước trong suốt rơi trên mặt đá, lấp lánh tia sáng hân hoan dưới nắng.
Cô tắt đèn, bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển hệt một chú mèo, lặng lẽ rời đi.
Điêu Thư Chân nằm trên giường, hít thở đều đều tưởng chừng đang say giấc lại chậm rãi mở mắt.
Cô nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên phía Tống Ngọc Thành, mãi đến khi đối phương tắt đèn đi ngủ.
Chừng một tiếng đồng hồ sau, một bóng dáng rón ra rón rén lỉnh ra ngoài qua khe cửa, nhanh nhẹn chẳng khác nào một tên trộm chuyên nghiệp.
Hôm sau, một đêm không mộng mị, Điêu Thư Chân ngủ rất ngon.
Tuy nửa đêm còn thực hiện một hành động có hệ số nguy hiểm cao, chỉ chợp mắt chưa được hai tiếng nhưng cô vẫn thức dậy trong sự sảng khoái, tinh thần.
Đối với Điêu Thư Chân, đó là một trải nghiệm rất hiếm thấy.
Cô trời sinh đã nhạy cảm, cảnh giác, lại còn làm công việc nguy hiểm, những hình ảnh tàn nhẫn, máu me khắc sâu trong ký ức kia thường biến ảo thành địa ngục Tu La khủng khiếp, cô gian nan giẫm lên xương khô mà bước đi giữa màn mưa máu ngập trời.
Nhưng đêm qua, những cơn ác mộng đỏ thẫm ấy lại không hề quấy rầy cô mà thay vào đó là cảnh mộng mềm mại, trắng tinh.
Cô lang thang giữa trời tuyết đầu mùa ấm áp, uyển chuyển, nhẹ nhàng hệt một nhành tơ liễu phất phơ trong gió.
Trên mặt tuyết không nhiễm bụi trần, một gốc bạch mai sừng sững đứng đó.
Mùi hương hoa cỏ dịu nhẹ ập đến, thấm vào ruột gan.
Tiếp sau, những thứ trắng tinh ấy bao lấy cô.
Chìm giữa chúng, Điêu Thư Chân như trở thành một mầm sống nho nhỏ, bình yên lớn lên trong tử cung của mẹ, vô cùng an lòng.
Tâm trạng phấn khởi ấy kéo dài suốt hành trình đến trại trẻ mồ côi thành phố C.
Cây trúc đào ven đường nở rộ, đỏ trắng đan xen.
Cánh bướm hồng phấn nấn ná trên cây, tạo nên một bức tranh tươi đẹp.
Điêu Thư Chân lười nhác nằm trong xe, dưới ghế là chiếc túi vải màu xanh đậm.
Trên cổ áo sơ-mi trắng của cô gác cái kính râm đen, phần lớn da thịt trước ngực, dưới xương đòn lộ ra trong nắng, trắng đến mức lóa mắt.
Cô khẽ ngâm nga một làn điệu không rõ tên, tâm trạng hệt như bầu trời trong xanh hôm nay, hết sức nhẹ nhàng.
“Em có tra mấy thông tin liên quan đến trại trẻ mồ côi trên mạng.” Tống Ngọc Thành cũng chịu ảnh hưởng bởi tâm trạng tươi tắn của Điêu Thư Chân.
Cô nhẹ giọng nói: “Trại trẻ mồ côi thành phố C ban đầu được thành lập vào thập niên 60 của thế kỷ trước.
Trước đó nó là một cô nhi viện do tư nhân bỏ vốn xây nên, sau này nhận nuôi nhiều trẻ mồ côi tàn tật, không đủ tài chính nên được Chính phủ tiếp nhận rót vốn thay đổi.
Viện trưởng vẫn là Trịnh lão tiên sinh đã bỏ vốn xây dựng cô nhi viện ban đầu.”
“Ừm.
Theo thông tin trên mạng thì trại trẻ mồ côi ấy rất ra dáng một gia đình ấm áp.” Điêu Thư Chân tán đồng, “Chỗ này tuyển chọn nhân viên, mạnh thường quân và tình nguyện viên khá nghiêm ngặt.
Cần phải phục vụ định kì từ nửa năm trở lên để tránh trường hợp tình nguyện viên bố thí ít tình yêu, thỏa mãn bản thân xong lại quẳng đám trẻ vừa mới nhận được một chút ấm áp ấy vào tình cảnh chẳng ai quan tâm như một số trại trẻ mồ côi khác.
Ngoài ra, nơi này có công khai sao kê cách sử dụng các khoản tiền đã nhận, ngay cả một gói mì ăn liền cũng được liệt kê, tuyệt đối không có chuyện bê bối tiền bạc, vật phẩm được quyên tặng lại không đến được tay tụi nhỏ.
Tất cả những việc này đều nhờ công vị viện trưởng Trịnh kia.”
“Phải.
Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ*.
Tuy không đến được, tâm vẫn hướng về.” Tống Ngọc Thành nghiêm túc nói.
*Trích từ Kinh Thi, dịch thơ: Núi cao thì để ngưỡng trông, đường lớn là để đồng lòng dân đi.
Đôi con ngươi của Điêu Thư Chân sáng lấp lánh như chứa đầy ánh mặt trời li ti vàng óng.
Cô chống cằm, nghiêng đầu nhìn Tống Ngọc Thành, nhẹ giọng nói một câu gì đó.
Tống Ngọc Thành cong khóe môi, hệt pho tượng tạc từ băng tuyết bất chợt được rót vào linh hồn, đẹp đến nao lòng.
Gió thổi tan lời thì thầm khe khẽ của hai người, mang niềm hân hoan, vui sướng đến mỗi góc nhỏ bên đường.
Nhiệt độ của ánh mặt trời đầu hạ, lời nói của cô gái trẻ, cơn gió hực nóng len qua, tất cả bện thành một bức tranh màu sắc tươi sáng.
Gió và bụi hương hoa dần vương lại nơi đây.
Trung tâm của trại trẻ mồ côi thành phố C là một khu nhà ba tầng.
Trên mái hiên nối liền san sát và mặt tường loang lổ leo đầy dây thường xuân, xanh tươi mơn mởn, khiến không khí nóng rực đầu hạ được rót thêm đôi phần mát mẻ.
Mấy bé gái chân tay lành lặn chơi đuổi bắt trên nền xi-măng trước khu nhà, muốn dùng lưới bắt bướm.
Có hai cô nhóc hơi lớn hơn một chút đang thả diều.
Cảnh tượng ngập tràn sức sống.
Quần áo của đám trẻ trông có vẻ cũ kĩ và lỗi thời, song đều được giặt sạch sẽ.
Nhìn nụ cười ngây ngô, hồn nhiên của chúng, chẳng khác gì những đứa con cưng được cha mẹ nâng niu trong công viên.
Điêu Thư Chân chú ý đến một chi tiết lạ: Những đứa trẻ mồ côi tay chân lành lặn, thoạt trông trí lực bình thường đều là bé gái, mà bé trai bị vứt bỏ phần lớn đều có khuyết tật trên cơ thể hoặc vấn đề về trí lực.
Một nghi vấn vắt ngang trong lòng Điêu Thư Chân: Nếu tuổi thơ của Diệp Cửu trải qua trong hoàn cảnh ấm áp, tươi sáng thế này thì tại sao lại mắc bệnh trầm cảm, lại còn tái đi tái lại nhiều lần? Giai đoạn từ khi sinh ra đến sáu tuổi là gian đoạn trẻ em hình thành cảm giác an toàn và học cách yêu thương.
Khác với suy nghĩ trước kia của Điêu Thư Chân, Diệp Cửu tuy là trẻ mồ côi nhưng lại không phải lớn lên trong hoàn cảnh lạnh nhạt, khắc nghiệt.
Thậm chí, so với những đứa trẻ sống trong thứ mang danh gia đình nhưng cha mẹ lại bằng mặt không bằng lòng mà nói thì Diệp Cửu mới không thiếu sự quan tâm từ người lớn cũng như tình hữu nghị với bạn cùng trang lứa.
Tống Ngọc Thành bên cạnh đan tay với cô, hai người nói mục đích đến, đưa đồ quyên tặng, sau đó sóng vai bước vào văn phòng của viện trưởng Trịnh.
Nói là văn phòng viện trưởng nhưng thực tế đó chỉ là một căn phòng nhỏ đơn sơ của khu nhà.
Trong phòng kê một cái bàn làm việc gồ ghề, sát tường là một kệ chất đầy sách.
Viện trưởng Trịnh là một cụ ông hiền hòa, tóc hoa râm, đoán chừng hơn bảy mươi, song thân thể vẫn khá dẻo dai, tinh thần cũng quắc thước.
Người ta hay nói tâm sinh tướng, vị lão tiên sinh đáng kính này thật sự có đôi nét đại từ đại bi như Bồ Tát được thờ phụng trong chùa miếu.
Hai người Điêu, Tống chỉ nói mình là bạn của Diệp Cửu, được nhờ đến thăm đám nhỏ trong cô nhi viện.
Trịnh lão tiên sinh cười sang sảng, rót cho hai người Điêu, Tống ly trà, sau đó bày tỏ lòng biết ơn các cô đã quyên tặng.
Hai người không dám thất lễ, vội đứng dậy cảm tạ.
Nhắc đến Diệp Cửu, Trịnh lão tiên sinh đẩy đẩy chiếc kính lão gác trên sống mũi mà cảm thán: “Năm đó lúc còn trong cô nhi viện chỉ là một cô nhóc bé xíu thôi, giờ đã lớn thế rồi, còn trổ mã xinh xắn vậy nữa.”
“Ông nhớ rõ cô nhóc này, con bé rất hay về thăm.
Không biết dạo này con bé sống có tốt không?” Trịnh lão tiên sinh hỏi.
Tống Ngọc Thành hơi hé miệng, nhưng Điêu Thư Chân đã cào nhẹ vào lòng bàn tay cô nàng, cất tiếng trả lời trước: “Dạ khá tốt.
Công ty đề bạt cậu ấy đi nơi khác quản lý một dự án lớn, bận tối mày tối mặt.
Thì thế, cậu ấy nhớ chỗ này nên bọn cháu mới đến thay.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Trịnh lão tiên sinh cười lớn, đôi mắt hiền từ lóe lên tia sáng đôn hậu, “Con bé lúc nào cũng hiểu chuyện nhất.”
Tống Ngọc Thành thoáng kinh ngạc nhìn Điêu Thư Chân một cái, sau đó lặng lẽ nuốt lời nói đã lên đến miệng trở vào.
Đúng vậy, thay vì để viện trưởng Trịnh phải gánh chịu nỗi đau mất mát, chi bằng bịa ra một lời nói dối thiện ý.
Đối với ông cụ thì thà đứa bé quên mất nơi này, không bao giờ trở lại, thế vẫn tốt hơn vĩnh viễn rời khỏi thế gian.
“Lần nào Diệp Cửu cũng về một mình thôi hả ông?” Điêu Thư Chân lơ đễnh hỏi, ra mòi trách móc, “Con nhỏ này chơi không đẹp gì hết.
Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân*.
Tới chừng không có thời gian mới nhớ đến đám bạn chúng cháu, bình thường có bao giờ kêu tụi cháu đi cùng đâu.”
*Một câu thoại trong phim Chung Vô Diệm, đại loại là Tề Tuyên Vương bình thường chỉ ân ái với Hạ Nghênh Xuân, tới khi gặp chuyện mới chạy kiếm Chung Vô Diệm, tài nữ văn võ song toàn nhưng nhan sắc không đẹp.
“Ai da, con bé này hướng nội, dễ xấu hổ, chắc là ngại làm phiền các cháu rồi.” Trịnh lão tiên sinh cười nói, “Mấy năm học đại học, con bé chỉ dẫn bạn đến đúng một lần.
Ông còn tưởng bạn trai, nào ngờ cũng là một cô bé xinh xắn.”
“Ồ?” Trong lòng Điêu Thư Chân giật thót, siết chặt lấy tay Tống Ngọc Thành dưới bàn, “Diệp Cửu có nhiều bạn lắm, không biết là cô nàng nào đến cùng cậu ấy nhỉ?”
“Hình như là bạn học chung đại học của con bé.” Trịnh lão tiên sinh ngẫm lại, “Vóc dáng không cao, thon thả, rất cẩn thận, không chỉ mang theo quà cho từng bạn nhỏ trong cô nhi viện mà còn cất công viết tên và lời chúc lên mỗi phần quà nữa.
Nói thật, trước giờ có không ít người quyên tặng nhưng chưa ai để bụng như con bé.”
Hai người Điêu, Tống liếc nhau, thấy trên mặt đối phương là sự hưng phấn y hệt.
Trong một thoáng mắt chạm mắt ấy, các cô đã hiểu được ý nhau.
Trước khi ba vụ án xảy ra thì Diệp Cửu đã qua đời.
Báo cáo kiểm định pháp y ghi rõ trong hồ sơ, đương nhiên không thể nào là hung thủ.
Nhưng cái người có quan hệ thân thiết với Diệp Cửu đến mức cùng cô ấy đến cô nhi viện, có lẽ có liên quan mật thiết đến vụ án!
“Cậu ấy không kể với ông chuyện bạn trai ạ?” Điêu Thư Chân bông đùa, “Diệp Cửu xinh như thế, thời đại kiểu gì cũng có người theo đuổi chứ.”
“Con bé chưa nhắc cái này bao giờ.” Trịnh lão tiên sinh cười hiền, “Nếu có thật thì chắc chắn mấy đứa sẽ biết sớm hơn ông già này.”
Trong khi ba người chuyện trò rôm rả thì mặt sân xi măng đằng trước trại trẻ mồ côi đột nhiên vang lên tiếng khóc, trong đó còn xen lẫn tiếng mắng của người lớn, chói tai dị thường.
Trịnh lão tiên sinh cau mày, sắc mặt hầm hầm, nhanh chân bước xuống lầu.
Hai người Điêu Tống cũng theo sát đằng sau.
Người khóc là một bé gái chừng ba bốn tuổi, gầy nhẳng như con khỉ con suy dinh dưỡng.
Hiện tại, cô nhóc đang khóc đỏ cả mặt, thở hổn hển.
Dì Lưu, nhân viên trong trại trẻ mồ côi đứng bên cạnh dỗ dành mãi vẫn không có tác dụng nên bực bội, cau có nói: “Còn khóc nữa, coi chừng dì ném con ra bờ sông đấy!”
Cô nhóc kia nghe dì Lưu hù, đột nhiên nín khóc, chỉ nhỏ giọng sụt sùi, nấc nghẹn, thoạt trông vô cùng đáng thương.
Nghe thấy từ “bờ sông”, trong lòng Điêu Thư Chân chợt lóe lên như vừa ngộ ra điều gì đó.
Tống Ngọc Thành khó chịu, mày chau chặt, bước vội ra chắn trước mặt bé gái.
Cô lấy khăn giấy, cẩn thận lau gương mặt giàn giụa nước mắt của cô nhóc, vừa trấn an vừa quan sát.
Thấy phần eo của chiếc áo tay dài có một vết xước nhạt, mắt cô trầm hẳn.
Cô nhẹ nhàng vén áo cô nhóc lên, một vết thương chói mắt cắt ngang eo cô bé, da thịt lật sang hai mép, còn đang rịn máu không ngừng, khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
Gương mặt hiền từ của Trịnh lão tiên sinh chợt sa sầm, mang theo khí thế không giận mà uy.
Giọng ông trầm thấp mà oai nghiêm, lên tiếng chất vấn dì Lưu: “Chuyện gì thế này?”
Khoảnh khắc nhìn thấy vết thương, sắc mặt dì Lưu trở nên trắng bệch.
Bà ta cúi đầu, hai tay bất giác siết chặt lấy vạt áo, trông như chột dạ vì đã làm sai.
Dì Lưu ấp úng nói: “Tôi… tôi cũng không biết.
Tôi thấy Tiểu Bối cứ khóc mãi, dỗ nó lại không nghe, tức quá mới mắng mấy câu…”
“Đã nói với mọi người rồi, trẻ con tuổi này đang cần sự yêu thương, săn sóc của chúng ta nhất.
Tụi nhỏ vốn là trẻ mồ côi, trời sinh đã nhạy cảm hơn người khác rồi, việc có hay không có một tuổi thơ ấm áp ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời về sau.
Khi bé, việc hình thành cảm giác an toàn với thế giới và học được cách yêu thương là vô cùng quan trọng đối với hạnh phúc cả đời của chúng.” Trịnh lão tiên sinh khắc khoải nói, “Vốn tụi nhỏ đã bị vứt bỏ một lần rồi, tuyệt đối không thể đe doạ sẽ vứt bỏ chúng lần nữa, thế thì đám nhỏ sẽ không có cảm giác an toàn.”
Dì Lưu luôn miệng đáp lời, song nét mặt lại có vẻ không đồng ý.
Điêu Thư Chân khẽ thở dài, nói với bà ta: “Xử lí vết thương của cô bé quan trọng hơn.
Dì đi lấy hộp y tế lại đây trước đi.” Dì Lưu như trút được gánh nặng, nhìn Điêu Thư Chân bằng ánh mắt cảm kích, sau đó bước vội về phía khu nhà chính.
Cô bé kia vùi trong lòng Tống Ngọc Thành mà xả giọng khóc lớn hơn nữa, vừa khóc vừa sụt sịt kể nỗi uất ức của mình.
Điêu Thư Chân đảo mắt nhìn một vòng, thấy hàng rào lưới sắt quây quanh sân có cái lỗ chó.
Cô đưa tay ước lượng chiều cao của cô nhóc, sau đó khom lưng nhìn vết sơn màu xanh lá dính bên mép vết thương, cuối cùng nở nụ cười hiểu rõ.
“Rồi, phá án.” Cô phủi hết bụi trên tay, nói với vẻ chắc chắn, “Hẳn là bạn nhỏ muốn chui qua chỗ kia, kết quả bất cẩn bị dây thép móc rách da, đau mà không biết diễn tả.
Dì Lưu quan tâm nên rối, thấy cô nhóc cứ khóc mãi chẳng chịu hé lời nào nên mới nghĩ cách làm cô bé nín khóc để nói cho rõ ràng, chỉ là cách làm hơi thô bạo.”
“Chút nữa xử lí sơ vết thương xong cần đi tiêm ngừa uốn ván.” Giọng Tống Ngọc Thành trong trẻo, sạch sẽ, mang lại cho người ta cảm giác rất an toàn.
Cô nhóc kia ôm cánh tay Tống Ngọc Thành, dần yên lặng, bình tĩnh lại.
Điêu Thư Chân làm dấu “OK”, lại hỏi ý kiến Trịnh lão tiên sinh: “Chút nữa tụi cháu dẫn con bé đi, ông thấy được không?”
“Vậy phiền các cháu.” Trịnh lão tiên sinh rất khách khí.
Chuyện nhỏ.
Điêu Thư Chân nháy mắt với cô nhóc, em mà biết vị thần tiên tỷ tỷ này làm nghề gì chắc khóc còn không kịp.
“Hầy, dì Lưu là người nhiệt tình, rất chịu thương chịu khó.
Tiền lương ở trại trẻ mồ côi không được cao mà dì vẫn chăm lo cho mấy đứa nhỏ rất chu đáo, tiếc là tính tình hơi nóng nảy một chút.” Trịnh lão tiên sinh nói với vẻ bất đắc dĩ, “Tiểu Điêu, có lẽ cháu không hài lòng với thái độ cộc cằn của dì Lưu dành cho mấy đứa nhỏ, nhưng dì Lưu chỉ là một phụ nữ trung niên bình thường, trước giờ đã quen giáo dục trẻ em như thế, thậm chí đối với con mình còn cộc cằn, gắt gỏng hơn.
Dì Lưu chỉ biết nuôi dưỡng trẻ em là lo cho chúng ăn no, mặc ấm, được đi học.
Những nhu cầu cao hơn như yêu thương, làm bạn các thứ, dì Lưu chưa từng có được, cũng không cách nào cho đi.”
Đằng xa, thấy dì Lưu vội vàng chạy đến, cô nhóc kia lại nhào vào lòng dì.
Dì Lưu xin lỗi cô bé, chỉ nhoáng cái hai người đã làm hòa, có thể thấy quan hệ thường ngày rất thân thiết.
Tống Ngọc Thành ngồi chồm hổm dưới đất, rửa sạch dị vật quanh vết thương rồi lau lại bằng Povidon iod.
Điêu Thư Chân quá hiểu nỗi khó xử của Trịnh lão tiên sinh.
Trong hoàn cảnh hiện tại, có thể cho đám trẻ được ăn no mặc ấm, không đến mức lang thang cơ nhỡ đã là một kỳ tích rồi.
Còn nơi thế ngoại đào nguyên đầy ắp tình yêu thương trong tưởng tượng, chắc đó chỉ là một xã hội không tưởng xa vời chẳng thể với tới.
“Ở giai đoạn trẻ nhỏ, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là cho chúng có được sự tin tưởng cơ bản đối với người nuôi dưỡng.
Bọn trẻ không phân biệt được sự vật là ưu hay khuyết, quần áo là tốt hay thường, nhưng lại biết khi đói có đồ ăn không, khi mệt có chỗ nghỉ không, liệu mình có bị người nuôi dưỡng vứt bỏ.
Cảm giác an toàn ở mức cơ bản nhất này sẽ hình thành sự quyến luyến với người nuôi dưỡng, tạo nên ảnh hưởng khó lường trong cuộc đời.”
“Thế nên những lời đe dọa đám trẻ là sẽ vứt bỏ chúng, tôi không muốn nghe thấy trong trại trẻ mồ côi này thêm một lần nào nữa.” Trịnh lão tiên sinh nói một cách nghiêm túc, “Tôi mặc kệ dì là ai, từng cống hiến bao nhiêu cho chỗ này, vẫn sẽ mời dì đi cho.”
Dì Lưu đâu đã thấy Triệu lão tiên sinh vốn hiền từ trở nên tức giận như thế bao giờ, đành gật đầu lia lịa, luôn miệng xin lỗi, hứa sẽ không để chuyện như thế xảy ra thêm lần nữa, sau mới đi làm việc khác.
Điêu Thư Chân nương theo đó mà đề ra thắc mắc của bản thân: “Cơ mà nói thật, bình thường người ta hù bỏ con nít đều nói bỏ thùng rác, sao dì Lưu này lại nói ném ra bờ sông? Không lẽ còn định nhấn nước cho cá ăn à?”
“Mấy chuyện này chỉ có những người làm lâu năm ở trại trẻ mồ côi mới biết thôi.” Sắc mặt Trịnh lão tiên sinh sa sầm, như nhớ đến chuyện cũ gì đó rất khó chịu, “Vấn đề trọng nam khinh nữ ở thành phố C này khá nghiêm trọng.
Khi trại trẻ mồ côi còn chưa được thành lập thì hay có chuyện người dân vứt bỏ bé gái mới sinh ngay bờ sông.
Nếu không may mắn được người ta nhặt thì những em bé sơ sinh ấy hoặc là đói chết, hoặc là bị nước sông dâng lên nhấn chìm.”
“Mấy chuyện này cảnh sát cũng mặc kệ ư?” Điêu Thư Chân cắn chặt răng, gân xanh trên thái dương nổi cộm, mắt toan phún ra lửa giận.
“Hầy, không quản được.
Phạt tiền hay phạt tù mấy người đó cũng nhận, nhưng cháu đâu thể nào giám sát xem họ có nuôi dưỡng một đứa bé đàng hoàng hay không.” Trên gương mặt của Trịnh lão tiên sinh chứa đầy sự cam chịu, “Bệnh chết, té chết, chết đuối, bị tai nạn giao thông, bị người xấu hại chết, đâu đâu cũng là ngoài ý muốn, đâu đâu cũng là cớ.
Nếu lớp bảo vệ là cha mẹ không còn hiệu lực thì một sinh mệnh non nớt muốn lớn lên phải vượt qua biết bao nhiêu là chông gai.”
“Cơ mà mấy người làm cha làm mẹ đó còn xem như có lương tâm.” Giọng nói bi thương, buồn bã của Trịnh lão tiên sinh như đang tiếc thương cho những sinh mệnh vừa đến với cuộc đời đã phải rời đi trong thinh lặng, “Vứt bên bờ sông, ít ra người trong trại trẻ mồ côi bọn ông thấy còn ra nhặt về được.
Sau khi chính sách một con được ban hành, có người còn lén chôn mấy bé gái xuống bùn dưới sông…”
Lời Trịnh lão tiên sinh nói nghe như sấm đánh, khiến trái tim Điêu Thư Chân run rẩy.
Đáp án mà bấy lâu nay cô vắt óc suy nghĩ mãi vẫn không ra cuối cùng đã được vén màn, để cô có thể