Thanh niên tóc xanh gồng hết sức, không ngừng gật đầu, chỉ sợ ác quỷ Tu La trước mặt dùng con dao gấp đỏ thẫm bén ngót này đâm mình vài chục lỗ.
Điêu Thư Chân giơ tay, giọt máu rơi trên mặt đất, biến mất tăm.
Cô đập tiền rượu lên mặt bàn, rồi lập tức xoay người bỏ đi.
Thanh niên tóc xanh khuỵu xuống đất như kiệt sức, cả buổi vẫn chưa thể đứng lên.
Cậu ta dõi theo hình dáng dứt khoát kia bằng ánh mắt kính sợ, bóng lưng ngay thẳng mảnh khảnh ấy lộ ra một cảm giác thê lương, cô độc khó tả.
Mấy hôm nay, Điêu Thư Chân như bốc hơi khỏi nhân gian, lặn mất tăm chẳng thấy tung tích.
Có người nói gặp Điêu Thư Chân nhếch nhác ở sân trường đại học Z, có người hình như thấy cô lảng vảng gần công ty trách nhiệm hữu hạn động cơ xe mô-tô của trường phòng Ngô, nhưng mỗi khi Tống Ngọc Thành chạy tới nơi thì cái người khiến cô nhớ mong ấy, cáo con của cô cứ chẳng thấy bóng dáng, cứ như đang cố tình lẩn tránh.
Hôm nay là ngày thứ ba sau khi Giang Tiểu Thất chết.
Những đụn mây xám xịt chồng chất nơi chân trời, cái ẩm ướt, oi bức của cơn mưa trào bao trùm cả thành phố nhỏ, không khí đầy hơi ẩm như một cái khăn lông cũ mèm, ướt nhẹp quấn quanh cổ người ta, cực kì khó chịu.
Một cô gái trẻ với vẻ ngoài khá lôi thôi lảng vảng dưới mái hiên của tiểu khu, khiến cư dân chung quanh phải nhìn với ánh mắt nghi ngờ, bất thiện.
Dù sao thì cô gái nọ mặt mũi cũng nhếch nhác, trên má còn dính tro bụi, không nhìn gõ gương mặt.
Mái tóc đổ dầu bóng lưỡng, chiếc áo khoác đỏ sậm bị rách mấy lỗ toang hoác, lớp bông lót màu trắng bên trong còn có vài vết màu nâu đỏ, thoạt trông rất giống vết máu.
Trên chiếc áo khoác kia dính những vết bẩn sẫm màu rất khả nghi, mùi nghe như mùi tanh của lòng trắng trứng.
Người qua đường đang do dự không biết có nên đuổi cô gái ăn mày này đi không thì lại vô tình nhìn đến cặp mắt hổ phách kia.
Mệt mỏi cùng cực, mà lại vô cùng sắc bén, như có thể cắt xuyên qua làn da, thấm vào lục phủ ngũ tạng.
Theo phản xạ, người qua đường toan tránh đi, không định trêu vào kẻ ăn mày thoạt trông có vẻ đáng gờm này, cứ để mặc cô ta lảng vảng ngay cửa cầu thang.
Chỉ có vài bác gái trí nhớ cực tốt là thấy bóng dáng mảnh khảnh, gầy gò kia hơi quen mắt, khá giống cô cảnh sát họ Điêu ở tại nơi đây.
Nhưng trong ấn tượng của họ, người ấy lúc nào cũng hăng hái, khí phách, hoạt bát như ánh mặt trời, thật sự không cách nào liên hệ với gã ăn mày áo quần tả tơi trước mắt.
Đến khi họ muốn nhìn kỹ lại thì cô gái trông như ăn mày kia đã biến đâu mất dạng.
Người đó đúng là Điêu Thư Chân… Dấu vết trên người cô không phải chỉ do tra án mà còn là kiệt tác mà không ít “sứ giả chính nghĩa” để lại.
Suy cho cùng thì trong cái xã hội đầy tội lỗi, bạo lực này, đột nhiên có một khoảng hở “chính nghĩa” để người ta trút hết sự bất mãn và phẫn nộ đã tích tụ bao năm, đó đương nhiên là chuyện tốt không thể bỏ lỡ.
Bình thường bọn họ e sợ cảnh sát, không dám lên tiếng.
Mà hôm nay, một nữ cảnh sát sa cơ, có tội, đúng là công cụ tuyệt hảo để thỏa mãn thứ “chính nghĩa” rẻ tiền của họ.
Điêu Thư Chân băn khoăn mãi, cuối cùng vẫn lên lầu.
Cô cũng không rõ vì sao mình muốn lên lầu, chỉ là thói quen của cơ thể như phản bội lí trí trong đầu, dẫn cô bước lên con đường quen thuộc từng cùng Tống Ngọc Thành đi qua vô số lần này.
Vui sướng, mất mát, rầu rĩ ủ ê, mừng rỡ phấn khởi, tim đập thình thịch,… Đủ thứ hồi ức của quá khứ lấp đầy từng ngóc ngách trong tâm trí Điêu Thư Chân, từ ngây ngô đến trưởng thành, hình ảnh tươi đẹp nào cũng ngập tràn bóng hình Tống Ngọc Thành.
Mày đến làm gì chứ? Mày có tư cách gì mà gặp em ấy?
Mày là cái thá gì? Mày thật sự cho rằng mình có thể xứng đôi với người ta ư?
Con gái của kẻ lừa đảo vĩnh viễn là con gái của kẻ lừa đảo!
Sao mày không chết đi! Họ Điêu, mày đáng chết!
Tôi chỉ định đứng ngoài cửa một lúc thôi.
Trong tiếng la hét đến gần như vỡ vụn của đại não, Điêu Thư Chân lẩm bẩm nhủ thầm, giọng hèn mọn van xin.
Tôi tuyệt đối không vào đâu, để tôi xem một lần thôi.
Dạ dày mấy ngày chưa có cơm bỏng cháy, từng cơn đau quặn thắt ập đến.
Điêu Thư Chân ôm sườn trái bụng, khom lưng, gần như không còn sức đứng thẳng.
Chính vào thời điểm mấu chốt này, bệnh dạ dày mạn tính của cô lại tái phát.
Dường như ngay cả cơ thể cũng cảnh cáo không cho cô lên lầu.
Khi thần kinh căng chặt đột nhiên được thả lỏng thì sự mỏi mệt chất chồng cũng cuồn cuộn kéo đến.
Cơn tuột huyết áp kéo theo cảm giác choáng váng.
Sắc mặt cô trắng bệch, trước mắt tối sầm, tim đánh dồn dập, mồ hôi lạnh túa ra do những cơn đau khiến phần lưng cô ướt đẫm.
Điêu Thư Chân đỡ tường, nhọc nhằn lê từng bước.
Khi đến được lầu năm, cô dừng lại, che đi mũi miệng mà hít thở thật sâu, sợ tiếng thở nặng nhọc của mình sẽ kinh động đến Tống Ngọc Thành trong căn hộ trên lầu sáu.
“Mấy hôm nay nhỏ bạn cùng nhà họ Điêu của con đi đâu rồi? Gặp chuyện cái là lặn mất tăm à? Hừ!” Trên lầu vang giọng trầm đục, mạnh mẽ của một người đàn ông trung niên, đứng cách một tầng mà vẫn nghe được hết sức rõ ràng.
“Chị ấy đang điều tra vụ án.” Giọng nói vốn đã mát lạnh của Tống Ngọc Thành giờ lại càng thêm phần băng giá.
Em lạnh lùng đáp lời.
Bầu không khí trên lầu cứng đờ trong giây lát, sau đó lại vang lên tiếng quát của người đàn ông trung niên, khiến tro bụi trên hành lang đổ rào rạt: “Bảo con đi xem mắt con cứ lần lữa mãi.
Con không muốn kết hôn đều do nó đúng không?”
“Đây là chuyện riêng của con.” Giọng Tống Ngọc Thành cứng đờ, “Không cần khuyên nữa, con sẽ không đi.”
“Tống Ngọc Thành, con còn định tiếp tục dây dưa với họ Điêu nữa à? Tại sao con lại qua lại với đứa con gái của kẻ lừa đảo… Đúng là cây nào cho trái đó, họ Điêu vẫn cứ chơi cái bài