Nói chuyện với Diêu phi một hồi lâu.
Chẳng qua là chuyện nữ nhi bình thường, Phượng Cửu U nghe mà chẳng hiểu gì.
“Nương nương, không hay rồi, không hay rồi.
” Tỳ nữ của Diêu phi hớt hải xông vào.
Diêu phi nhíu mày, nói “Có chuyện gì mà hớt hải như vậy?”Tì nữ kia có lẽ là chạy gấp quá, nghẹn một hồi lâu cũng không nói nổi mấy chữ.
“Không cần nó nói, bổn cung tự nói cho Diêu phi muội muội.
”Ngước mắt nhìn, Liễu phi khuôn mặt mang theo xuân phong mặc cung trang hoa lệ cười đến mỹ lệ.
Phượng Cửu U đặt chén trà xuống, híp mắt, nhàn nhạt hỏi một câu “Hôm nay gió lớn quá ta, cũng có thể thổi được người đến đây rồi cơ đấy.
”Liễu phi liếc Phượng Cửu U một cái, nụ cười mang theo sự giả dối “Thì ra Thanh Việt đế cơ cũng ở đây, bổn cung lại không để ý.
”Phượng Cửu U cười ưu mĩ một tiếng, nói “Cửu U cách Diêu phi không xa, chẳng lẽ mấy ngày không gặp Liễu phi, mắt đã bị bệnh rồi đấy à?” Nghe vậy, người có mặt đều cúi đầu lén cười.
Liễu phi nghe vậy, trong lòng giận dữ, nhưng ngoài mặt lại miễn cưỡng duy trì nụ cười, nói “Thanh Việt đế cơ thật biết nói đùa.
”Phượng Cửu U nhíu mày, nói “Ồ?”Liễu phi hất mặt, bộ dạng tiểu nhân đắc ý, nhìn Liễu phi vẫn không lên tiếng, nói “Diêu phi muội muội, hôm nay bổn cung phụng ý chỉ của thánh thượng, đến xem xem trong cung của muội muội có phải là có thứ không nên xuất hiện không.
”Nhìn đám thị vệ phía sau, Liễu phi nói “Người đâu, lục soát cho ta!”Vừa dứt lời, lại bộ bộ tiếu ý nhìn Diêu phi, nói “Diêu phi muội muội không ngại chứ.
”Diêu phi chỉ cười, không nói gì.
Phượng Cửu U giật giật khóe miệng, thầm nghĩ Liễu phi này thật vô sỉ, đã bắt đầu lục soát rồi, mới hỏi Diêu phi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, sắc mặt Liễu phi càng ngày càng khó coi.
Hỏi tỳ nữ bên cạnh: “Chuyện