Đường Dĩnh tức giận không nhẹ, cô ta không đoán trước được Đường Mộc Tuyết sẽ nói ra loại lời nói này.
Vì để Đường Dĩnh tràn ngập thiện cảm với mình, Giả Tuần Kiệt hài hước nói với Đường Mộc Tuyết: “Cô nói tên phế vật này tặng cho cô chiếc Maserati Quattroporte? Ha ha ha ha! Thật là khiến người ta cười chết. Tên phế vật này lấy tiền từ nơi nào?
Không phải là trộm chứ? Hơn nữa, tôi và Dĩnh Dĩnh tuy hai mà một. Tôi chính là cô ấy, điều này có gì đáng khoe ra sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Đường Dĩnh mừng rỡ như điên.
Giả Tuấn Kiệt cho Đường Dĩnh mặt mũi như thế, miễn bàn cô ta vui vẻ như thế nào. Cô ta thích nhìn Đường Mộc Tuyết tức hộc máu, muốn nhìn bộ dạng muốn xử lý cô ta nhưng không xử lý được.
Giả Tuấn Kiệt nói lần nữa: “Một chiếc xe cũ kỹ của kẻ hèn, gara nhà chúng tôi có mười mấy chiếc, đặc biệt để cho những người làm trong nhà sử dụng.”
Lời này của gã, chính là cố ý nói Dương Tiêu không khác gì những người làm của nhà họ Giả ở Đông Hải của bọn họ.
Nói trắng ra, Giả Tuấn Kiệt cố ý nói địa vị của Dương Tiêu tỉ tiện, là một miếng phôi thô không lên được mặt bàn.
Không nghĩ đến, giá trị chiếc Ferrari của Giả Tuấn Kiệt xa xỉ, Maserati Quattroporte phiên bản giới hạn gần hai triệu, tất nhiên chẳng là gì trong mắt gã.
*Vị này chính là Giả Tuấn Kiệt, em trai Giả trong miệng Dĩnh Dĩnh đúng không?” Ngay vào giờ phút này, Đường Hạo lái xe, vẻ mặt đắc ý đến đây.
Một tuần trước, em gái ruột Đường Dĩnh của anh ta đi du lịch ở khu vực Đông Hải, không đoán được vậy mà trèo lên cành cao ở Đông Hải. Điều này khiến người nhà Đường Hạo vui vẻ quá rồi.
Về sau nhà họ Đường do Đường Hạo thừa kế, em gái thì gả đến nhà họ Giả ở Đông Hải. Anh em gái cùng kết hợp, khiến nhà họ Đường bước lên nhà giàu thượng lưu ở Trung Nguyên.
Đường Dĩnh giới thiệu với Giả Tuấn