Dương Tiêu nghe xong, không nhịn được bật cười: “Chỉ là chuyện nhỏ này? Bồ, đến mức bố phải tức giận như vậy?”
“Đến mức? Chẳng phải cậu là người nhà họ Dương ở Đà Đô hả? Chẳng phải cậu rât giỏi hả? Tới đi, có bản lĩnh thì lầy hợp đồng công việc đưa cho tôi, đừng đề tôi nhìn cậu không vừa mặt!”
Nhìn vẻ mặt của Dương Tiêu thoải mái như vậy, Đường Kiên Quốc tức giận mà không có chỗ xả.
“Đúng vậy, cậu giỏi thì cậu làm đi!”
Triệu Câm châm chọc nói.
Bây giờ, tin tức về việc Đường Mộc Tuyết trở thành chủ mới của nhà Đường đã lan truyền trong nhà họ Đường, Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm đương nhiên biết chuyện.
Vì vậy, Dương Tiêu đến từ nhà họ Dương ở Đề Đô, đương nhiên hai người cũng biết đến.
Giấy không thể gói được lửa, Dương Tiêu cũng không có ý định giâu.
Đối với Dương Tiêu, chỉ cần thân phận thân chết và Long chủ không bị lộ ra trước mặt bố mẹ vợ là đủ.
Tuy nhiên, Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm vẫn có thành kiến với Dương Tiêu
Bọn họ đã nghe nói Dương Tiêu đến từ nhà họ Dương ở Đề Đô, là một đứa con rơi, nhiều năm trước đã bị nhà họ Dương đuổi ra khỏi nhà.
Ở trong mắt hai ¡ người, cậu chủ nhỏ nhà họ Dương ở Đề Đô bị đuổi khỏi nhà cho dù có xuất thân tốt thì vẫn chẳng khác gì đồ bỏ đi.
Dương Tiêu nhìn Đường Kiến Quốc: “Bồ, bây giờ Mộc Tuyệt