“Mộc Tuyết, không sao đâu, tin anh!”
Dương Tiêu nhệch miệng nở nụ cười.
Nhìn dáng vẻ tính trước kỹ càng của Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết vẫn không khỏi vô cùng lo lăng cho Dương Tiêu.
Xét cho cùng, đề bố làm trạm trưởng cũng không phải chuyện nhỏ.
Dương Tiêu để lại ánh mắt yên tâm rôi bước ra ngoài bệnh viện.
Nhìn chằm chằm bóng lưng Dương Tiêu rời đi, Đường Kiên Quốc lại khit mũi, ông ta không tin Dương Tiêu ăn nói bậy bạ.
Chuyện làm trạm trưởng không phải chuyện đùa của trẻ con, cho dù là nhà họ Dương ở Đề Đô ra mặt, có lẽ cũng không dễ xử lý.
Triệu Cầm chế nhạo: “Nếu phế vật này làm không xong, quay vê xem bà đây xử lý cậu ta như thê nào!”
Nghĩ khuôn mặt suýt biến dạng vì Dương Tiêu, Triệu Cầm thật sự muốn tát chết Dương Tiêu cho hả giận.
Đường Mộc Tuyết vô cùng lo lắng, cô thật sự không hiểu tại sao Dương Tiêu lại nói ra lời như vậy.
Đường Mộc Tuyết không hề hay biết người đàn ông của cô mạnh đến mức nào.
Ngay khi thân phận lưỡi dao sắc bén của đất nước bại lộ, trong toàn bộ thành phố Trung Nguyên này ai dám khống 7 nê Dương Tiêu ba phân?
“Anh Long Ngũ, anh tra cho tôi xem ai là người phụ trách trạm xe _Trung Nguyên Nam ở thành phố Trung Nguyên!”
Ra khỏi bệnh viện, Dương Tiêu đã gọi điện cho Long Ngũ.
Giờ đây, tập đoàn Tuyệt Tiêu có mạng lưới tình báo của riêng mình, vì vậy những vận đề nhỏ nhặt như này có thể trực tiếp liên hệ với Long Ngũ.
Long Ngũ đã tỉnh táo lại sau khi biết thân phận