Dương Tiêu chẳng thèm nhìn, chộp lây cây gậy bóng chày rôi lại đánh.
Tiếng than khóc vang lên, và thêm một người khác nằm trên sàn.
“Lên, tất cả lên hết cho tôi!” Mộc Tử Tỉnh đứng đó suýt nồ tung.
Một nhóm người không xử lý nổi một người, bọn này là heo hả?.
Kiếm Hiệp Hay
Nhìn chằm chằm vào nhóm bạn nam muốn giết mình, Dương Tiêu cũng không khách sáo.
Anh lao về phía trước, chiếc gậy bóng chày trên tay rơi xuông như những hạt mưa.
Bốp bốp bóp bốp bóp bếp bóp!
Trong chốc lát, toàn bộ phòng tập múa vang lên những tiêng kêu âm vang.
Một! Mười! Hai mươi! Hai mươi lăm người!
Trong nháy mắt, tất cả các chàng trai trong phòng tập múa đều nằm bẹp hú hét.
Dương Tiêu không giết họ, nếu Dương Tiêu thực sự ra tay tàn nhẫn, tật cả những bạn nam này sẽ đi đời nhà ma.
“Anh rẻ, anh… anh…” Nhìn thấy nhóm bạn nam bị Dương Tiêu đánh cho ngã lăn quay, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Đường rất đặc sắc.
“Chuyện này… làm sao có thể?” Nhìn thây cả đám bị Dương Tiêu đánh ngã Mộc Tử Tỉnh như bị sét đánh.
Cô ta hoảng sợ lùi lại theo bản năng, suýt ngã quy xuông.
Dương Tiêu cầm gậy bóng chày nhìn về phía Mộc Tử Tỉnh: “Đùa với lửa đúng không? Còn chơi nữa không?”
“Không… không chơi nữa!” Mộc Tử Tỉnh hoàn toàn sợ hãi Dương Tiêu.
Dương Tiêu cười khẩy: “Chỉ như vậy đã sợ? Phong thái cô chủ nhà họ Mộc của cô đâu?”
“Tôi… tôi biết sai rồi, tôi sẽ không dám