Nhỗ cỏ không nhỗ tận gốc, gió xuân thối qua sẽ tải sinh.
Không bao lâu nữa, Dương Tiêu sẽ đến Đề Đô lấy lại tất cả những gì thuộc vê mình, trước khi rời đi Dương Tiệu không muốn để lại bất cứ nguy hiểm tiềm ần nào.
Giống như vừa nấy, nếu mình không đên kịp, hậu quả sẽ không thê tưởng tượng nỗi.
Bị Dương Tiêu trách mắng, Mộc Tử Tỉnh rùng mình vội vàng bò dậy trốn khỏi phòng tập múa.
Ngay sau đó, Dương Tiêu nhìn lướt qua nhóm bạn nam đang năm bẹp: “Đừng giả vờ nữa, mau cút đi!”
“Vâng vâng vâng, giải tán, mau giải tán!” Nhóm bạn nam như được miễn tội chết vội vàng chạy trốn.
Vừa nãy Dương Tiêu không ra tay độc ác, bọn nhóc này chỉ bị thương ngoài da một chút, không hề bị ảnh hưởng gì cả.
Bọn họ không phải đối thủ của Dương Tiêu, lại không dám đắc tội Mộc Tử Tỉnh, vì vậy họ không có lựa chọn nào khác ngoài giả vờ năm bẹp.
Nhìn nhóm bạn nam chật vật trôn khỏi phòng tập múa, sau đó Dương Tiêu mới nhìn Đường Đường: “Nhóc, sau này hãy liên lạc với gia đình nhiêu hơn.
Ngoài ra, người nhà gọi điện thoại nhât định phải nghe, đặc biệt là điện thoại của anh và chị em, nghe chưa?”
“Em… em không có không trả lời! Em vừa đến phòng tập múa thì để chế độ im lặng luôn!” Bị Dương Tiêu trách mắng, Đường Đường không tự chủ được mặt đỏ lên.
““Bót nói với anh những chuyện như thế này đi.
Trong khoảng thời gian này, em đã liên lạc với gia đình mây lần em còn không biết à? Giộng như mắt tích vậy, sau này một tuần về nhà ít nhất một lân.
Mỗi đêm đều phải gọi điện cho chị em báo cáo mình ở