Khi vừa đến nơi, từ xa Dương Tiêu đã nhìn thầy Lưu Chiến Thăng mang theo người đàn ông thô kệch đề lộ ngực đang đi về phía Cung Linh Nhi.
Nhìn người đàn ông thô kệch, khóe miệng Dương Tiêu giật giật.
Bây giờ đã vào thu, cởi trần như thế không lạnh à?
“Dương Tiêu cứu mạng!” Nhìn thấy Dương Tiêu đến, Cung Linh Nhi lập tức sải bước chạy về phía Dương Tiêu.
Bịch!
Có lẽ là do chạy quá nhanh, ngay lúc Dương Tiêu đang tới gân, thân thể Cung Linh Nhi lảo đảo mất kiểm soát lao về phía vòng tay của Dương Tiêu.
“Đờ mờ!” Dương Tiêu nhìn Cung Linh Nhi đang lao tới trước mặt mình, trong lòng cũng rồi bời.
Sự việc xảy ra quá nhanh, Dương Tiêu muôn đỡ Cung Linh Nhi thì đã quá muộn.
Cung Linh Nhi trực tiệp quỳ xuông trước mặt Dương Tiêu, cái đâu nhỏ mỏng manh của cô đột nhiên đập vào hạ bộ vị trí đặc biệt của Du Tiêu, cảm giác đó khiến Dương Tiêu cứng người.
Cảnh tượng này hài hước đền nồi những người không biết còn nghĩ một cô gái trẻ đang quỳ dưới đất muốn cởi quân áo của Dương Tiêu, muôn làm chuyện xấu hỗ không thể diễn tả được.
“Con mẹ nói”
Nhìn thấy cảnh tượng này, mí mắt Lưu Chiến Thắng và gã đàn ông thô kệch đi theo sau kia nhảy loạn xạ.
Cung Linh Nhi nhìn chăm chăm Dương Tiêu không nói nên lời, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên cứng đờ, sắc mặt ửng hồng.
Dương Tiêu ho khan một tiếng: “Ha, chưa đến Tết, cũng không phát lì xì, không cân bái lạy như vậy!”
“Tôi… tôi… Nghe đến đây, hai mắt Cung Linh Nhỉ tối sàm suýt ngất xỉu.
Mình thê mà lại dưới cái nhìn của mọi người