“Dương Tiêu, anh có ý đối đầu với tối đúng không?” Lưu Chiến Thắng oán hận.
Lần thứ ba, đủ ba lần!
Mỗi lần gặp Dương Tiêu, anh ta đều mắt mặt phải chịu một nỗi nhục rất lớn.
Nhìn chằm chằm Dương Tiêu, khí thế ngang ngược trong người Lưu Chiến Thăng bùng lên.
Dương Tiêu giễu cọt: “Tôi đối đầu với anh? Là anh không ngừng gây phiên cho tôi chứ? Lưu Chiên Thăng, tôt xấu gì anh cũng là đồng mày râu, Cung Linh Nhi đã không thích anh, anh mặt dày dính lây cũng vô dụng, anh nói xem anh cân gì phải làm như vậy?”
“Còn nữa, mỗi lần đều là do anh gây rắc rối cho tôi trước, có khi nào tôi gây rồi với anh? Bố của anh còn không dám đối xử với tôi như thế này, ai gHÒ anh can đảm dám nói năng bừa bãi trước mặt tôi?”
Lưu Chiến Thắng đã không vui muốn làm khó mình, vậy thì Dương Tiêu sẽ không nuông chiều Lưu Chiền Thắng.
Nếu không phải Lưu Quyền bố Lưu Chiến Thẳng biết ý, Dương Tiêu đã khiến Lưu Chiến Jhăng tan thành mây khói từ lâu rôi.
“Thật không? Bồ tôi sợ anh, không có nghĩa là tôi, Lưu Chiến Thắng SẼ SỢ anh, người đâu!” Lưu Chiến Thắng hét âm lên.
Bịch bịch bịch bịchIl Theo sau tiếng hét của Lưu Chiến Thắng, hơn mười vệ sĩ cao lớn thô kệch mặc vest đeo kính râm lao vào sân golf.
Dương Tiêu khinh thường cười: “Sao hả? Muốn ra tay? Biêt sự khác biệt giữa thần và người bình thường không?”
“Thân và người thường? Anh tưởng mình là thân à? Dương Tiêu, tôi nói rõ cho anh biết, mười mây người này.
đều là vệ sĩ chuyên nghiệp hàng đâu trong nước, giêt anh chẳng khác nào giệt gà!” Lưu Chiến Thăng hung ác nói.
Dương Tiêu giễu cợt: “Giết tôi như