Động tác của Dương Tiêu rất nhanh, rất ôn nhu. Anh nhẹ nhàng dời đùi trắng tuyết của Đường Mộc Tuyết đi, sau đó di chuyển cánh tay trắng tuyết của cô từ trên người anh ra.
Anh đứng dậy, mở cửa phòng, đi ra!
Rất cả động tác liền mạch lưu loát!
Trong nháy mắt, toàn bộ não Đường Mộc Tuyết rơi vào trống rỗng.
Ban đầu cô cho rằng Dương Tiêu cuối cùng thông suốt rồi, muốn gạo nấu thành cơm với mình.
Không bao giờ đoán được sẽ như thế này. Tên ngốc này di chuyển chân tay mình rồi bỏ chạy mắt.
Suy sụp!
Vô cùng suy sụp! . Ngôn Tình Hài
Đường Mộc Tuyết cảm thấy máy tên thằng như sắt trên cõi đời này chỉ sợ cũng không đến mức này!
Dương Tiêu đi ra nửa tiếng, Đường Mộc Tuyết buồn bực không chịu được, cô mở cửa phòng chuẩn bị đi tìm Dương Tiêu.
Vừa mới mở cửa phòng, rời đi thấy Dương Tiêu đã nằm ngủ ở trên sô pha. Cằm Đường Mộc Tuyết muốn rơi đầy đắt.
Người này từ bỏ giường lớn, từ bỏ đại mỹ nhân nũng nịu như mình mà lựa chọn ngủ ở sô pha sao?
l v Nhan sắc như ngọc của Đường Mộc Tuyêt cực kỳ cứng ngắc, cô xấu hỗổ và giận dữ. Chẳng lẽ cô không có lực hấp dẫn như thế sao?
Nghĩ đến đây, Đường Mộc Tuyết túm thú bông cà phê mèo trên đầu giường, hung hăng ném vào người Dương Tiêu: “Anh là đồ ngốc, anh xứng đáng độc thân cả đời!”
Ý thức được lời nói mình có vấn đề, Đường Mộc Tuyết tức giận nói lại: “Anh là đồ đầu gỗ, khiến cho cô gái năm ngón tay của anh làm bạn với anh cả đời đi!”
Nói xong, Đường Mộc Tuyết hung dữ khóa trái cửa, không cho Dương Tiêu đi vào.
Giờ khắc này, mũi quỳnh của Đường Mộc Tuyết tức giận đến bốc khói. Cô chưa bao giờ thấy qua một người gàn bướng, hồ đồ, ngu ngốc đến thé.
Dương Tiêu đang ngủ đột nhiên bị dọa tỉnh. Vẻ mặt anh mờ mịt: “Sao lại thế này? Cô gái? Cô gái nào?”
Nếu Dương Tiêu biết ý tưởng chân thật trong lòng Đường Mộc Tuyết, chỉ sợ anh sẽ tức giận đấm ngực dậm chân. Cơ hội tốt như thế mà anh lại bỏ lỡ mát.
“Có chuyện gì thế?” Trong phòng ngủ chính Đường