Nghe thấy vậy, cả hai vợ chồng Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm đều muốn nỗ tung ra tại chỗ.
Ngay đến cả Vương Trạch cũng trợn tròn mắt. Thương tật nghiêm trọng thế này mà sư phụ chỉ nghe Dương Tiêu nói mấy câu đã nắm chắc được đến 80% lận sao?
Gã ta thấy, thương tật của tay Đường Kiến Quốc này đã kéo dài lâu như vậy, không bị cưa đã là tốt lắm rồi, vốn không có chút khả năng chữa khỏi nào.
Đường Kiến Quốc nghỉ ngờ hỏi thêm: “Thần y Liễu, là thật hay giả vậy?”
Vừa nãy có 10% thôi cũng không dám chắc, bây giò lại chắc chắn đến 80%, đảo ngược lớn đến như vậy khiến người ta thật sự rất khó tin.
Liễu Giang Hà biết Đường Kiến Quốc đang hoài nghi y thuật của Dương Tiêu. Liễu Giang Hà hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Nếu không tin thì nhà các người đi mà mời người nào tài giỏi hơn đi!”
“Không không không, chúng tôi chỉ không tin thằng lỏi này, nhưng chúng tôi tin ông mà!” Triệu Cầm vội vàng nói.
“Đúng thế, đúng thế đấy!” Đường Kiến Quốc cũng vội phụ họa theo.
Quả thật, bọn họ không hề tin tưởng Dương Tiêu, nhưng họ tin vào tên tuổi của Liễu Giang Hà, ông ấy sẽ không nói đùa với bọn họ.
h Liễu Giang Hà đã hoàn toàn mất hảo cảm với hai vợ chồng Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm. Nếu không nể mặt Dương Tiêu thì ông ấy đã đánh đuổi hai người này ra ngoài từ lâu rồi.
Dựa theo những gì Dương Tiêu vừa nói, Liễu Giang Hà bắt đầu thi châm cho Đường Kiến Quốc.
Liễu Giang Hà dùng tám cây châm bạc phong tỏa những huyệt quan trọng nhất trên hai chân của Đường Kiến Quốc rồi nhanh chóng dùng một cây châm bạc khác đâm vào trong đùi Đường Kiến Quốc.
Ngay sau đó, một lượng máu đen lớn trào ra từ lỗ châm.
Liễu Giang Hà cũng mới chữa bệnh cho người ta theo cách này lần đầu, Dương Tiêu ở cạnh bên cũng giúp đỡ không ít.
Ròng rã suốt một tiếng đồng hồ mới chữa trị xong, Triệu Cầm ở bên cạnh vội vàng nói: “Thần y Liễu, thế nào rồi?”
Liễu Giang Hà gạt mồ hôi trên trán, từ tốn mở lời: “Bên trong đã được khơi thông kha khá rồi, sau này chỉ cần bó thuộc và bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể là được. Thế nhưng, tiền thuốc cũng không rẻ đâu, chí ít cũng phải bốn năm mươi nghìn tệ. Nễ mặt Dương tiểu thần y, ông già này tự mình ra mặt cho các người, đoán là sẽ xuống được còn khoảng ba mươi nghìn.”
Nghe vậy, Đương Kiến Quốc quá đỗi vui mừng nói với Đường Mộc Tuyết: “Ba mươi nghìn sao? Vừa hay! Hôm qua mới nhận được ba mươi nghìn tệ không phải sao? Mộc Tuyết, con mau đưa tiền cho thần y Liễu đi!”
: Đường Mộc Tuyết đột nhiên giật thót mình, vẻ mặt rất khó xử.