Tần Lãng Hiên phóng nhanh như tên bắn lao ra ngoài, hắn đã quyết định khiến cho Dương Tiêu hôm nay nhát định phải mắt hết mặt mũi.
Hắn phải cho Đường Đường nhìn thấy rõ được mặt nạ giả dối của Dương Tiêu, hắn phải cho Đường Đường biết rằng chỉ có hắn mới xứng làm bạn trai của cô.
Tần Lãng Hiên nhanh chóng bước đến trước mặt Liễu Giang Hà trịnh trọng nói: “Vãn bối Tần Lãng Hiên xin ra mắt Liễu thần y.
“Tần thiếu khách khí rồi!” Liễu Giang Hà tất nhiên sẽ biết rõ danh tiếng của Tần Lãng Hiên.
Tần Lãng Hiên chính là Tần gia thiếu chủ của một trong mười đại gia tộc Trung Nguyên, các đại nhân vật của thành phố Trung Nguyên hắn đều có quen biết.
Tần Lãng Hiên bày ra dáng vẻ tức giận bất bình lên tiếng: “Liễu thần y, hiện trường có một tên cuồng đồ nói rằng ngài chính là đồ rác rưởi, còn nói y thuật của hắn đã vượt xa ngài!”
Nhằm vu oan giá họa cho Dương Tiêu, Tần Lãng Hiên quyết định thêm mắm dặm muối.
*Ò? Còn có loại chuyện này sao?” Liễu Giang Hà sắc mặt dần trầm xuống, lên tiếng hỏi.
Bản thân chính là thái sơn bắc đầu trong giới y học, Liễu Giang Hà từ trước đến nay chưa từng bị người khác khinh thường qua. Đến cả những lão già ngang vai về cũng không có một ai dám ăn nói ngông cuồng, không đem mình để vào trong mắt như vậy.
Nhận thấy Liêu Giang Hà đã nỗi giận, trong đôi mắt của Tần Lãng Hiên lóe lên một tia nham hiểm, hắn hung hãn chỉ tay về phía Dương Tiêu: “Liễu thần ý, chính là người đó, nói rằng y thuật ngài chẳng khác nào đồ rác rưởi, cũng chính hắn nói y thuật của ngài như một bãi phân chó.”
Lúc này hiện trường có rất nhiều người nhường đường, làm thông thoáng một khoảng cách, Dương Tiêu lập tức trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.
“Rốt cuộc kẻ nào lại có khẩu vị nặng như vậy?” Liễu Giang Hà lạnh giọng, liền nhìn theo ngón tay của Tần Lãng Hiên.
Nhìn thấy Liễu Giang Hà nổi giận phừng phừng, nội tâm lúc này của Tần Lãng Hiên cũng được khuây khỏa phần nào, một đám sinh viên ngồi chờ xem kịch vui cũng bắt đầu nở nụ cười châm chọc.
Đường Đường gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng, chuyện này gây ra chuyện lớn rồi, gây ra chuyện lớn rồi.
Liễu thần y đức cao vọng trọng, lại trọng danh dự, ông ấy tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho Dương Tiêu đâu.
Sau đó, ngay khi ông nhìn rõ người phía trước chính là Dương Tiêu, đôi mắt già nua của Liễu Giang Hà liền lập tức mở to,