Hổ Tế

Chương 423


trước sau

Chương 423:

 

“Ông nội, con chỉ nói sự thật mà thôi! Đại lão gia cả ngày nhàn rỗi, không biết làm ăn thì có ích lợi gì2 Muốn con coi trọng hắn thì bảo hắn lấy thành tích gì đáng xem để con nhìn xem!”Bạch Du Tĩnh lạnh lùng liếc nhìn Dương Tiêu.

 

Dưới khí chất lạnh lùng của Bạch Du Tĩnh, Dương Tiêu thật sự cảm thấy vô cùng không thoải mái.

 

Cung Thiên Tề vòng vo nói: “Anh bạn Dương Tiêu này, cậu cũng đừng bận tâm, nha đầu Du Tĩnh này tính tình hay nói thẳng, cậu cũng đừng đề trong lòng.”

 

Dương Tiêu cười nhạt nói: “Có thể thấy, Cung tiền bối và Lão Bạch đều là người tốt, Bạch tiểu thư nhất định cũng là người tốt. Không sao, cháu sớm đã quen với chuyện này.

 

rồi. Bạch lão, cháu sẽ ghi lại thời gian, nếu có chuyện đột xuất, ông có thể liên hệ với cháu bát cứ lúc nào; ở nhà vẫn còn việc, cháu về trước đây.”

 

“Được rồi! Anh bạn Dương Tiêu, hai ngày này chuẩn bị cho tốt, lão đầu Cát Hưu kia không dễ đối phó đâu!” Bạch Nguyên Tè nhắc nhở.

 

“Đã rõ!” Dương Tiêu đáp lời, sau đó lập tức rời khỏi nhà họ Cung.

 

Hắn thực sự không muốn ở lại đây nữa, bị người khác săm soi, đặc biệt là bị săm soi bởi một vị chủ tịch lạnh lùng cao ngạo kia, loại mùi vị này thật sự khó chịu.

 

Bạch Du Tĩnh này coi thường bản thân không nói, ý trung nhân của cô ấy hình như là bản thân hắn, điều này làm cho Dương Tiêu có chút dở khóc dở cười.

 

Dương Tiêu sợ rằng nếu mình tiếp tục ở lại, sẽ sớm bại lộ chuyện người anh hùng vô danh cứu người khỏi đám cháy kia chính là bản thân hắn.

 

Nhìn chằm chằm Dương Tiêu bối rối chạy trốn khỏi căn biệt thự, Bạch Du Tĩnh khinh thường nói: “Đồ đàn ông vô dụng, chột dạ rồi sao? Loại người này không có chút trách nhiệm gì, chỉ biết ăn bám, cũng không biết ý trung nhân của tôi rốt cuộc đang ở đâu, nghe nói người ấy đã từng là quân nhân, không biết anh ấy đang ở đâu? “

 

Đang nói, thì trên mặt Bạch Du Tĩnh tràn đầy khao khát, làm lộ ra tâm trạng của một đứa

con gái nhỏ, rõ ràng là có chút ngượng ngùng.

 

“Bạch tỷ, thật ra em cảm thầy Dương Tiêu không phải là thứ đồ vô dụng như chị nói đâu? Ít nhất theo em thấy, Dương Tiêu tên tiểu tử này không có chí lớn, cũng có phần hơi khiêm tốn. Nếu Dương Tiếu thật sự là người có chí lớn, e rằng sẽ là người rất lợi hại.”Cung Linh Nhi đắn đo một lát liền lên tiếng.

 

Bạch Du Tĩnh nhìn Cung Linh Nhi nói: “Anh ta có gì lợi hại sao? Anh ta không phải vừa đánh cờ vừa ăn bám sao?”

 

“Bạch tỷ, chị nên biết rằng khi ông nội em tính mạng lâm nguy, chính là do Dương Tiêu một tay xoay ngược tình huống?” Cung Linh Nhi hỏi.

 

Bạch Du Tĩnh gật đầu, chuyện này cô cũng đã có nghe qua.

 

Tuy nhiên, Bạch Du Tĩnh cũng không đem công lao cứu người này tính lên trên người Dương Tiêu, dù sao thì thần y Liễu Giang Hà cũng có mặt tại hiện trường lúc đó, cho nên phần lớn công lao cứu người chắc chắn phải thuộc về Liễu Giang Hà.

 

Cung Linh Nhi tiếp tục nói: “Chị có nghe nói qua chuyện về tiểu vương tử thỏi tiêu nỏi tiếng trên mạng vào khoảng thời gian trước đây không?”

 

“Ò? Chẳng lẽ là hắn ta?” Bạch Du Tĩnh lúc này mới kinh ngạc thốt lên.

 

Không thể nói rằng, đoạn băng ghi hình đó thổi tiêu của Dương Tiêu đã quá nỗi tiếng vào thời điểm đó, khiến cho toàn bộ nhân viên cửa hàng đá quý đều khen ngợi cũng như liên tục nhắc đến nó. Chuyện này khiến cho Bạch Du Tĩnh vô cùng tò mò liền tìm kiếm và xem thử đoạn ghi hình đó.

 

Mặc dù Bạch Du Tĩnh đã từng gặp nhiều bậc thầy trong ngành công nghiệp âm nhạc, nhưng cô ấy phải nói rằng âm thanh thổi tiêu của người đàn ông trong đoạn băng kia thực sự rất vui tai, giống như âm thanh của tự nhiên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện