“Đường Mộc Tuyết, đừng tưởng rằng cô đi gần với thiếu chủ nhà họ Lý ở Đông Hải mà không để tôi vào mắt. Chỉ cần tôi còn chưa có chết, Đường Nhân là do tôi quyết định. Chuyện này nễ mặt mũi Lý Minh Hiên mà dừng ở đây đi, cô tự giải quyết cho tốt!” Bà nội Đường trầm giọng nói.
Cho tới bây giờ, bà nội Đường đều cho rằng Đường Mộc Tuyết và Lý Minh Hiên cùng một thuyền.
“Bà nội anh minh!” Đám người dòng chính nhà họ Đường như được đại xá, tất cả đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Công bằng? Thật là buồn cười, Mộc Tuyết có chuyển công quỹ hay không chẳng lẽ trong lòng mấy người không biết rõ sao? Vì sao mấy người không cho điều tra tài khoản công ty, chẳng lẽ trong lòng mấy người có quỷ?” Ngay khi Đường Mộc Tuyết hết sức bàng hoàng, Dương Tiêu châm biếng một tiếng đi tới từ phía đối diện.
Nhìn thấy Dương Tiêu đã đi đến, tất cả đám con cháu nhà họ Đường đều giận tím mặt.
“Dương Tiêu, kẻ bất lực này, nơi này có chỗ cho mày nói chuyện sao? Câm miệng cho tao!”
“Phế vật, ai cho mày tiến vào đây? Mày chỉ là một con chó canh cửa cho Đường Nhân, mắc bệnh chó dại cắn loạn người đúng không?”
Nhìn Dương Tiêu bình yên vô sự, sắc mặt Đường Hạo cứng đờ. Vừa rồi rõ ràng anh ta gọi đội trưởng đội bảo vệ Mã Thế Xương hung hăng đánh Dương Tiêu một trận. Tại sao bây giờ tên phế vật này không có chuyện gì cả? Mã Thế Xương, tên âm hồn này, rốt cuộc làm gì vậy?2084063_2_25,60
Nhìn chằm chằm Dương Tiêu, Đường Hạo vô cùng nén giận.
Anh ta hận không thể đẩy hai vợ chồng Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết vào chỗ chết.
Đường Mộc Tuyết nhìn thấy Dương Tiêu kinh ngạc, nói: “Sao anh lại đến đây?”
Dương Tiêu xoa xoa nước mắt ở khóe mắt Đường Mộc Tuyết, đau lòng nói: “Thật xin lỗi, anh đã đến trễ.”
Cảm thụ được sự quan tâm nồng đậm từ Dương Tiêu, nội tâm Đường Mộc Tuyết xuất hiện một dòng nước ấm. Hóa ra, vào thời điểm quan trọng người này vẫn là đáng tin.
Bà nội Đường căn bản không thèm liếc mắt nhìn Dương Tiêu một cái. Bà ta lạnh lùng cười, nói: “Từ khi nào mà chuyện nhà họ Đường đến phiên một người ngoài như cậu đến chỉ chỉ trỏ trỏ?”
“Đúng vậy, chỗ nào đến phiên tên phế vật như mày mở miệng?” Đường Hạo khinh thường nói.
Dương Tiêu không dao động nhìn về phía bà nội Đường trịnh trọng nói: “Mộc Tuyết không biển thủ công quỹ, điều tra sẽ biết.
Chiếc xe này là do tôi