Dương Tiêu sủng nịch nói: “Cảm ơn cái gì mà cảm ơn chứ?
Anh là chồng của em, vì em làm những việc nhỏ này là điều dĩ nhiên không phải sao?”
Nghe được lời này, nội tâm Đường Mộc Tuyết càng thêm hụt hãng.
Tuy rằng có danh vợ chồng nhưng trong năm năm này căn bản bọn họ không phải vợ chồng thật sự. Trong nhà Dương Tiêu càng không có địa vị, suốt ngày bị bố mẹ và em gái nhục mạ.
“Tại sao lại đối xử tốt với em như vậy? Bố mẹ đối xử với anh như vậy, chẳng lẽ anh thật sự không tức giận sao?” Đường Mộc Tuyết nhìn về phía Dương Tiêu.
Dương Tiêu ôn nhu nói: “Bởi vì em là vợ anh, đương nhiên anh phải đối tốt với em! Hơn nữa, bố mẹ em cũng là bố mẹ anh, làm sao anh có thể tức giận với bố mẹ của mình chứ?”
Đường Mộc Tuyết không ngừng cảm động, giờ khắc này, cô phát hiện trong năm năm này cô thật sự thiếu Dương Tiêu quá nhiều thứ. Một nhà bọn họ cũng thật sự thiếu Dương Tiêu quá nhiều rồi.
Trên thực tế, Dương Tiêu đã làm rất tốt. Chỉ là mắt bọn họ cao hơn đỉnh, lúc nào cũng muốn đua đòi với người ta, dẫn đến ở trong mắt bọn họ Dương Tiêu chả là thứ gì cả.
Đường Mộc Tuyết kinh ngạc phát hiện, Dương Tiêu trừ bỏ việc không biết kiếm tiền và đam mê hút thuốc không lành mạnh thì những thứ khác quả thực hoàn mỹ.
Dáng cao, cũng đẹp trai, tính cách ôn hòa, biết nấu ăn, chịu thương chịu khó, người đàn ông tốt như vậy thật sự khó kiếm.
Nghĩ đến đây, Đường Mộc Tuyết toát ra nụ cười hạnh phúc.
Người đàn ông tốt như vậy mình lại gặp được, bản thân còn có gì mà không thỏa mãn chứ?
“Cảm ơn. Cảm ơn vận mệnh đã đưa anh đến bên cạnh em.”
Đường Mộc Tuyết cảm động nói.
Dương Tiêu vui vẻ cười cười. Đường Mộc Tuyết có thể nói như thế, anh thật sự rất vui vẻ.
Anh đã sớm chán ghét cuộc sống đánh đánh giết giết đó. Anh chỉ nghĩ làm bạn tốt sống với Đường Mộc Tuyết quãng đời còn lại.
Mong được tâm của người, bạc đầu không phân ly.
Uống xong cháo đậu xanh ướp lạnh, Đường Mộc Tuyết cảm khái nói: “Trời càng ngày càng nóng! Không biết nhà của chúng