Do Nhiễm Kỳ sau khi tổ đội lại chạy đi làm pháp trượng, thuốc và Bánh rán hành, nên hơi chậm trễ một chút.
【Chat mật】 Coca: Á a a a a, Nhiễm Tiểu Kỳ, cậu đâu vậy? Sao còn chưa tới? Tớ sắp chết vì ngại rồi!
【Chat mật】 Bạch Nhiễm:?
【Chat mật】 Coca: Bọn họ ngại cãi nhau bên ngoài, chúng tớ bèn cùng vào phó bản.
【Chat mật】 Bạch Nhiễm: Vậy không phải rất bình thường sao? Ngại chỗ nào?
Cửa vào Phó bản Khiêu chiến và Phó bản Kinh nghiệm của Rừng Rậm Bóng Ma là cùng một chỗ, thế nên lúc này cửa phó bản tụ tập hàng ngàn hàng vạn người chơi, không ít người đang tìm đội trên Kênh Phụ cận, những người khác ngại to tiếng cũng bình thường.
Dù sao sau khi tiến vào phó bản có một khu vực nhỏ là khu an toàn, chỉ cần người chơi không ra khỏi phạm vi khu an toàn, thì sẽ không xuất hiện quái, cho nên rất nhiều đội ngũ đều chọn tập hợp thành viên ở đó.
【Chat mật】 Coca: Vì trang bị của tớ......
Cái này thì Nhiễm Kỳ hiểu rõ, trang bị cậu đồng ý đưa cho Cố Lạc còn chưa kịp đến nơi, giờ trên người cậu ta còn đang mặc trang phục newbie đây......
【Chat mật】 Bạch Nhiễm: Đừng sốt ruột, tớ đến ngay đây!.
W????b đọc ????ha????h ????ại # ???????????????? ????????????????????????.VN #
Nhiễm Kỳ tăng tốc nện bước, vọt vào phó bản bằng tốc độ nhanh nhất.
Vừa tiến vào phó bản, Nhiễm Kỳ đã thấy các đồng đội chia thành hai phe rõ ràng, đám Dạ Kiêu ngồi dưới đất thảo luận chiến thuật, mà Cố Lạc đáng thương cun cút một bên, căn bản là không có tự tin đi sang nói chuyện.
"Tới rồi?" Dạ Kiêu đứng lên, trước đó Nhiễm Kỳ cũng đã nói qua với anh cần tốn thời gian dọn túi đồ một chút, nên anh cũng không để ý việc Nhiễm Kỳ tới trễ.
Truy Hồn ngay sau đó cũng đứng lên, dáng người hắn cực kì cao to, tay cầm một cây trường cung màu đen, cau mày, thoạt trông tính tình có vẻ không quá tốt.
Đứng cạnh Truy Hồn chính là Linh Mặc, diện mạo anh ta và Truy Hồn giống nhau sáu, bảy phần, có thể hai người là anh em trong hiện thực.
Nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, Linh Mặc mi mắt cong cong, má còn có hai lúm đồng tiền nông, rất dễ khiến người ta cảm thấy gần gũi, quả thật tương phản mạnh mẽ với Truy Hồn.
Mà Kiếm Chỉ Lưu Niên lại là kiểu phong độ trí thức, cảm giác tay y cầm không phải dao găm, mà là một quyển sách.
Ngoại hình y thuộc về kiểu rất dễ nhìn, nhìn lần đầu sẽ không thấy ấn tượng quá mức, nhưng sẽ khiến người ta thấy rất thoải mái.
Sau khi thấy Nhiễm Kỳ vào bản, Truy Hồn rất ngờ vực, "Hai người kia......!thật sự làm được sao?"
Cũng không trách Truy Hồn sẽ nghĩ như vậy, trang bị trên người Cố Lạc thật sự quá tệ, vừa nhìn đã thấy không giống kiểu có thể gánh BOSS được, mà cấp bậc Nhiễm Kỳ thấp nhất, lúc tiến vào người còn trùm áo choàng đen, khiến người ta không khỏi cảm thấy cậu và Cố Lạc nghèo chẳng kém gì nhau.
Dạ Kiêu ngước mắt liếc sang, Truy Hồn lập tức giật bắn đứng thẳng người, mồm cũng ngậm chặt.
Nhiễm Kỳ cười cười, cũng không để tâm lời của Truy Hồn, cậu nhanh chân tới trước mặt Dạ Kiêu, giao cho anh Túi mở rộng sức chứa cấp 2 vừa làm xong.
"Cảm ơn nhiều." Dạ Kiêu cũng không khách sáo, thẳng thắn nhận lấy Túi mở rộng sức chứa, còn trang bị lên người luôn.
Tiếp theo Nhiễm Kỳ lại tới bên người Cố Lạc, lấy từng món trang bị ra đưa cho cậu ta.
Không mất bao lâu, Cố Lạc đã thay đổi hoàn toàn, biến thành Chiến sĩ mạnh mẽ với cả người là trang bị lục, và thêm một món trang bị lam.
"Nhiễm Tiểu Kỳ, cậu có đi cướp không đấy? Sao tự nhiên giàu có thế?" Cố Lạc thật sự không ngờ cậu có nhiều đồ tốt đến vậy, bây giờ mới mở server được bao lâu, Nhiễm Kỳ thế mà có thể tìm ra nhiều trang bị tốt như thế?
"Cướp cái mông, cậu cướp cái cho tớ xem nào?" Nhiễm Kỳ bực bội lườm cậu bạn thân, lấy ra tiếp mấy cái Bánh rán hành nhét vào tay cậu ta, "Không đủ vật liệu, không làm vũ khí cho cậu được, trước hết cậu chấp nhận tạm ăn chút Bánh rán hành đi."
Bánh rán hành có thể tăng Giới hạn sinh mệnh tối đa và Sức mạnh của người chơi, cũng liên tục 15 phút, cực kì phù hợp với chức nghiệp cận chiến.
Cố Lạc lập tức kinh hãi, "Móa nó, đại lão làm ra Bánh rán hành kia chẳng lẽ là cậu?!"
"Cậu không thấy Kênh Thế giới?" Nhiễm Kỳ còn tưởng đây đã là bí mật ai cũng biết.
"Lúc đấy tớ còn vội quét quái mà......!Căn bản không rảnh để xem cái đống đấy á......" Cố Lạc có chút ngượng ngùng xoa gáy, cậu ta là Chiến sĩ, phải phụ trách dẫn quái, một khắc cũng không thể thả lỏng, đúng là không có thời gian lướt Thế giới đọc tin sốt dẻo.
"Không sao, giờ biết cũng không muộn." Nhiễm Kỳ nói rồi cởi Áo choàng Ẩn Nấp trên người ra, dù sao thì phó bản chỉ có sáu người bọn họ, không cần cứ phải che che giấu giấu.
Trông thấy trang phục cấp B màu đỏ lửa trên người Nhiễm Kỳ kia, mắt Cố Lạc sắp trừng đến lồi ra, "Cậu, cậu, cậu......!Đừng nói với tớ bộ trang phục này cũng là do cậu làm đấy!"
Bộ trang phục này mới lên thông báo hệ thống, người chế tác là Ẩn danh, dù cho Nhiễm Kỳ phát tài nhờ bán Bánh rán hành, cũng không thể mới đó đã mua được bộ trang phục này.
Lại nhớ đến lời Nhiễm Kỳ vừa nói, lượng thông tin hình như hơi lớn......
"Ừ thì, tớ học rất nhiều kĩ năng sinh hoạt." Nhiễm Kỳ rất thoải mái thừa nhận, dù sao thì quan hệ giữa cậu và Cố Lạc tốt như thế, cũng không cần giấu giếm gì, nói rồi cậu lại lấy ra mấy chai thuốc hồi máu và thuốc hồi mana cho Cố Lạc, "Lo trước khỏi hoạ, cậu chốc nữa xem dùng thế nào." "Ồ, được." Cố Lạc cả người đã hãi đến chết lặng, giờ dù Nhiễm Kỳ có moi ra thứ gì đi chăng nữa, cậu ta cũng không thấy kỳ lạ.
Khiếp sợ rồi, cậu ta bèn không nhịn nổi lấy một cái Bánh rán hành ra bắt đầu gặm.
Vì liên quan đến trò chơi, Bánh rán hành vẫn còn duy trì trạng thái lúc mới ra lò, ấm nóng mềm giòn, kèm theo mùi hành nồng đậm, là hương vị tuyệt vời cậu ta chưa từng nếm qua.
"Đm, hương vị Bánh rán hành cũng thật ngon quá đi! Cho tớ thêm mấy cái nhá!" Đây là lần đầu tiên Cố Lạc được ăn món ngon như vậy, kích động không chịu nổi, thật hận không thể ăn no một phen.
"Rồi." Nhiễm Kỳ thoải mái hào phóng cho cậu ta thêm 10 cái Bánh rán hành, sau đó xoay người nói với Dạ Kiêu, "Đội trưởng, tụi tui chuẩn bị xong, lúc nào cũng vào trận được."
Truy Hồn & Linh Mặc & Kiếm Chỉ Lưu Niên vây xem bên cạnh: "......"
Không hiểu sao cảm thấy hơi rát mặt......
"Tốt." Dạ Kiêu bình tĩnh bảo, "Truy Hồn đi kéo quái, Coca phụ trách tiếp ứng, cứ từ từ từng bước đánh, cần ổn không cần nhanh."
Quái nhỏ Rừng Rậm Bóng Ma toàn đi thành đàn, nếu để Chiến sĩ chỉ có thể tấn công cận chiến đi dẫn quái, sẽ trực tiếp dẫn tới một đàn, rất dễ lật xe, vì thế để Cung tiễn thủ với tầm bắn xa nhất dẫn một đám quái nhỏ lại đây là ổn thỏa nhất.
Cố Lạc tiếp ứng ngay giữa đường, trước hết kéo vững thù hận của quái nhỏ, những người khác lại cùng tập trung hỏa lực gây sát thương, rất nhanh đã diệt hết quái nhỏ.
Tuy là từ từ từng bước đánh, nhưng do lực công kích tập hỏa cao, gần như mỗi giây giết một con, phối hợp thuần thục rồi, tốc độ đánh trận với cả đàn cũng không xê dịch mấy.
Mấy người một đường hát vang tiến mạnh, vô cùng thuận lợi đánh tới trước BOSS.
"Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, hồi phục tất cả trạng thái đến mức tốt nhất, chờ chốc nữa chuẩn bị mở BOSS." Dạ Kiêu trầm giọng nói, sau đó lấy thuốc Xua Tan đã mua ra chia cho mọi người, "Đây là thuốc Xua Tan, có thể xóa bỏ các loại debuff, nếu bị BOSS đánh ngất, thì nhanh chóng uống một chai."
"Tui không cần, tui có Thuật Tinh Lọc." Nhiễm Kỳ khua tay bảo.
Giá thuốc Xua Tan vẫn rất cao, có thể dùng kĩ năng thì cần gì phải cắn thuốc chứ?
Dạ Kiêu lập tức kinh ngạc nhìn về phía cậu, nếu anh nhớ không nhầm, Bạch Nhiễm đã có ba kĩ năng rồi? Đây còn mới là ngày mở server đầu tiên mà thôi đấy!
Dường như nhìn ra sự kinh hoàng của anh, Nhiễm Kỳ hơi chột dạ sờ mũi, "Vận khí tui tốt, lúc mở rương, có thêm một quyển Sách kĩ năng......"
Để dời sự chú ý của mọi người, Nhiễm Kỳ lấy Bánh rán hành ra, chia cho mỗi người 5 cái, "Bánh rán hành có thể tăng Giới hạn máu tối đa và Sức mạnh."
"Ừ, cảm ơn......" Đám Truy Hồn mơ hồ nhận Bánh rán hành, trước đó bọn họ thấy Cố Lạc ăn Bánh rán hành đã nhìn đến phát thèm, chỉ là không vác cái mặt đi xin nổi, không ngờ Nhiễm Kỳ thế mà sẽ chủ động cho bọn họ.
Mấy người lập tức thấy hơi ngài ngại, suy cho cùng vốn họ còn ghét bỏ người ta có cấp bậc thấp và trang bị tệ nữa.
Tuy biết ăn Bánh rán hành là để được buff, nhưng bọn họ đều tiếc nếu một hơi ăn hết, chỉ vì lớn vậy rồi mà họ đều chưa từng được ăn món ngon đến thế, khiến người ta chỉ muốn hương vị thơm ngon ngừng lại nơi đầu lưỡi lâu thêm chút nữa.
"Tôi là Pháp sư, không cần ăn cái này." Dạ Kiêu trả Bánh rán hành về lại Nhiễm Kỳ, anh cũng biết rõ giá Bánh rán hành cao thế nào, một Pháp sư viễn trình như anh, ăn cái này thật sự hơi bị phí.
"Cái này có thể tăng Giới hạn máu tối đa, với cả hương vị Bánh rán hành thật sự rất ổn, nếm thử cũng được." Nhiễm Kỳ lại không chịu lấy về, thấp giọng nói với Dạ Kiêu, "Bánh rán hành là tui tự làm, phí tổn còn chưa đến 1 đồng bạc."
Dạ Kiêu: "......"
Nhiễm Kỳ đã nói đến thế rồi, Dạ Kiêu chỉ đành thu tay, sau khi anh cắn một miếng Bánh rán hành xốp giòn, đôi mắt lập tức sáng lên, anh phải kìm nén rất nhiều, mới khống chế được chính mình không lấy thêm cái Bánh rán hành thứ hai ra ăn.
Nhiễm Kỳ chú ý thấy lúc Dạ Kiêu ăn Bánh rán hành, tốc độ dù nhanh, nhưng vẫn ưu nhã, khoan thai như cũ, quả thực tương phản mạnh mẽ với mấy người ngấu nghiến bên cạnh kia.
Có điều rất rõ ràng, anh cũng thích ăn Bánh rán hành.
Cậu lập tức cảm thấy người Lam Tinh không được ăn mỹ thực Trái Đất thật là đáng thương, xem ra đợi khi nào rảnh rỗi có thể làm thêm chút đồ ăn khác cho bọn họ nếm thử.
Đợi sau khi mọi người đều đã ăn xong Bánh rán hành, khôi phục Thể lực và trạng thái đến mức tốt nhất, liền bắt đầu đánh BOSS.
BOSS Thú nhân oai phong lẫm liệt cầm chùy lớn và tấm khiên trong tay xuất hiện trước mặt mọi người, Cố Lạc lên mở quái trước tiên, cự kiếm trong tay vung vẩy mạnh mẽ một hồi, chờ đến khi cậu ta kéo vững thù hận, những người khác mới bắt đầu tấn công.
Lực công kích của Dạ Kiêu cao