Bởi vì người sở hữu Bản đồ Kho báu là Nhiễm Kỳ và Dạ Kiêu, vì thế chỉ khi bọn họ tổ đội hai người với nhau, mới có thể giải trừ phong ấn Bản đồ Kho báu, thấy tọa độ cất giấu kho báu.
Do đó hai người bọn họ đành tạm rời khỏi đội ngũ, tổ riêng một đội.
Bấy giờ hai người lại lôi tấm Bản đồ Kho báu kia ra, bản đồ trên tấm da dê lập tức trở nên rõ ràng hơn, đồng thời có thể thấy một nơi nào đó trên bản đồ xuất hiện điểm tọa độ rõ ràng.
Hai người đi theo chỉ dẫn của bản đồ, xuyên qua cổng truyền tống, đi tới Mai Cốt Chi Địa.
Mai Cốt Chi Địa là map trung cấp cho cấp 30 - 40, cấp bậc quái vật nơi này đều rất cao, vẫn có uy hiếp nhất định với Nhiễm Kỳ, cho nên Dạ Kiêu nói thẳng với Nhiễm Kỳ: "Bám sát tôi."
"Được!"
Dạ Kiêu tuy cũng mới cấp 30, song thuộc tính của anh đã vượt xa người chơi cấp 30 bình thường rất nhiều, bởi vậy cũng không để quái nhỏ và quái vừa của map này vào mắt, gần như giết thẳng một đường về phía điểm tọa độ.
Mà Nhiễm Kỳ thì một tấc không rời theo sát phía sau Dạ Kiêu, ngoan ngoãn ké kinh nghiệm.
Quái vật nơi này chẳng những cấp bậc cao, cũng giàu hơn, nói chung đều sẽ rớt vài đồng hoặc chút ít vật liệu.
Nhiễm Kỳ ỷ vào ba lô mình đủ lớn, không phí xíu nào gom hết các thứ đồ rớt từ quái nhỏ, thịt muỗi dù gì cũng là thịt mà.
Dạ Kiêu thấy cậu chốc chốc lại chạy ra nhặt đồ, sau đó lại chạy chậm về đi theo mình, cứ như con hamster thành tinh nghiện tích trữ hàng vậy, đáy mắt không khỏi lóe lên ý cười: "Dù gì cậu cũng là đại phú hào top 5 Bảng Tài phú, sao mà cả cái đống rác rưởi đó cũng không tha vậy?"
Nhiễm Kỳ không ngờ Dạ Kiêu sẽ chú ý tới cử động nhỏ của mình, lập tức đỏ bừng mặt.
"Tui quen rồi......!Nhiều ít gì cũng là tiền hết......" Nhiễm Kỳ vội lảng sang chuyện khác, "Hình như chúng ta sắp tới rồi! Chắc là ngay phía trước á!"
Dạ Kiêu bèn rất nể tình không nói gì nữa, dẫn theo Nhiễm Kỳ tiếp tục đi về phía điểm tọa độ.
Rất nhanh, bọn họ đã tới vị trí tọa độ được đánh dấu.
Trên người Nhiễm Kỳ có xẻng nhỏ dùng để thu thập, bèn chủ động nhận nhiệm vụ đào đất, song cậu đào tại chỗ rất lâu, đào hẳn ra một cái hố rất sâu rồi, cũng chưa đào ra cái gì.
"Hay tụi mình cùng đào đi?" Nhiễm Kỳ cảm thấy có lẽ là vì bọn họ cùng có được Bản đồ Kho báu, vậy nên cũng cần cả hai cùng đào mới đào được đồ.
"Tôi không có xẻng." Dạ Kiêu nghĩ nghĩ, đoạn bảo, "Tôi bảo Truy Hồn gửi một cái qua đây bằng đường bưu điện vậy."
"OK."
Truy Hồn và Linh Mặc về Chủ thành dạo Khu Giao Dịch, để bọn họ gửi giúp qua bưu điện là cách nhanh nhất.
Không lâu sau, bưu kiện của Truy Hồn đã đến, sau khi Dạ Kiêu có xẻng, cũng bắt đầu công việc đào kho báu.
Lần này, hai người mới đào hai nhát, đã nghe thấy tiếng "Keng" thanh thúy, hai người đều cảm giác bản thân đào được thứ gì đó.
Bọn họ nhanh tay lên, đào hết đám đất xung quanh, sau đó cùng đào ra hai hòm rương báu nhỏ bằng bàn tay.
Dạ Kiêu đào được một cái rương đồng tỏa ánh sáng ảm đạm, Nhiễm Kỳ lại đào ra một cái rương vàng tỏa ánh sáng lộng lẫy, so sánh hai bên với nhau, càng thấy rương nhỏ trong tay Dạ Kiêu có vẻ xấu xí, rách nát lại bất lực.
Dạ Kiêu: "......"
Nhiễm Kỳ nhịn cười, mở miệng: "Tụi mình đây mở rương báu ra đi?"
Dạ Kiêu mím môi, mở rương đồng của mình ra.
【Hệ thống】 Chúc mừng ngài đạt được [Cái khố của Jesus].
【Cái khố của Jesus】
[Cấp bậc]: cấp D
[Mô tả]: Miếng vải quấn hông Yêu tinh, tả tơi không có tác dụng gì, bán cho Cửa hàng đi.
"Phụt......" Nhiễm Kỳ nhịn nữa nhịn mãi, nhưng thật sự nhịn không nổi, cười ra tiếng, xem ra đám Truy Hồn đúng là nói không sai, trên phương diện mở rương, vận khí của Dạ Kiêu thật sự quá nát.
Dạ Kiêu hết cách liếc cậu, thúc giục: "Đến lượt cậu mở."
Nhiễm Kỳ bấy giờ mới thôi cười, mở rương vàng trong tay ra, sau đó có được một cái chìa khóa loang lổ gỉ sét.
【Thông báo hệ thống】 Người chơi [Dạ Kiêu] [Bạch Nhiễm] đang trên đường đi tìm kho báu thì phát hiện chìa khóa mở ra Bí cảnh Long Hồn, trọng bảo của Bí cảnh sắp hiện thế, mời người chơi nhanh chóng tiến vào thăm dò Bí cảnh.
Cùng lúc thông báo hệ thống phát ra, mặt đất đột nhiên sụp đổ, lộ ra một địa đạo âm u tối đen.
Dạ Kiêu và Nhiễm Kỳ liếc nhau, cùng đi vào, cửa vào địa đạo sau khi hai người tiến vào, chậm rãi khép lại rồi biến mất.
"Đm đm đm, anh thật quỳ với Nhiễm ca, thế mà đụng kỳ ngộ thật! Còn là Phó bản Bí cảnh nữa!" Sau khi Truy Hồn thấy thông báo hệ thống thì kích động không thôi.
"Bình tĩnh bình tĩnh, đều là thao tác cơ bản." Linh Mặc bình tĩnh nói, "Em có dự cảm, lần này anh Nhiễm chắc chắn có thể mở ra thứ càng tốt hơn!"
"Anh Nhiễm nhất định là con ruột của GM!"
******
Khi cửa vào phía sau hai người đóng lại, chút ánh sáng vốn chiếu trên đầu xuống cũng biến mất theo, trong địa đạo lập tức trở về một mảng tối om.
Mặt đường dưới chân gồ ghề gập ghềnh, có vài nơi còn có rêu xanh linh tinh, vừa ướt vừa trơn, vô cùng khó đi.
Tố chất thân thể của Dạ Kiêu cực tốt, trải qua sự thay đổi số liệu khi vào game rồi, vẫn giữ được thực lực của anh như cũ, cho nên ngũ cảm của anh nhạy bén hơn người thường nhiều lắm, tối thế này không ảnh hưởng gì đến anh, nhưng đối với con gà còi như Nhiễm Kỳ, thì rất khổ.
Sau khi Nhiễm Kỳ vừa dẫm phải vạt pháp bào của mình, lại suýt nữa trượt chân, Dạ Kiêu bất đắc dĩ duỗi tay dắt cậu đi: "Tôi dẫn cậu vậy, chú ý dưới chân."
Trong bóng tối, xúc cảm trở nên cực kì nhạy bén, Nhiễm Kỳ có thể cảm nhận được độ ấm truyền đến từ bàn tay Dạ Kiêu, mặt cậu không hiểu sao đỏ lên.
Cậu có chút ngượng ngùng mở miệng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn."
"Không có gì."
Chất giọng du dương êm tai của Dạ Kiêu truyền tới từ bên tai, vì cách rất gần, Nhiễm Kỳ thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở phun bên tai mình khi Dạ Kiêu nói chuyện, mặt cậu không biết cố gắng càng đỏ bừng lên.
May là xung quanh tối hù, sẽ không bị người ta nhận ra......
Thuật Cầu Lửa của Dạ Kiêu là kĩ năng tấn công, cũng không thể gói gọn trong lòng bàn tay dùng như công cụ chiếu sáng giống trong phim hoạt hình được, nhưng có thể dùng để làm bốc hơi hết nước đọng trên mặt đất và dọn sạch rêu xanh, thuận tiện chiếu sáng một chút con đường ở phía trước.
Bởi vậy mỗi khi anh đi được một khoảng, thì sẽ ném ra một Cầu Lửa.
Địa đạo này thật sự dài vô cùng, đi chừng 10 phút, hai người mới rốt cuộc đến một nơi trống trải.
Dạ Kiêu lại ném Cầu Lửa lần nữa, soi tình cảnh phía trước.
Xuất hiện trước mắt bọn họ chính là ba cánh cửa lớn được điêu khắc hoa văn cổ xưa, cửa lớn làm bằng thanh đồng, thoạt trông rất nặng, bề mặt loang lổ gỉ sét, có lẽ cũng đã lâu đời rồi.
Nhìn từ bề ngoài, ba cánh cửa có vẻ giống hệt nhau, vì thế để chọn đi cửa nào thật sự chỉ có thể nhờ vào trực giác.
"Đi cửa nào?" Dạ · dân bản xứ Châu Phi · Kiêu không hề do dự nhìn về phía Nhiễm · quý tộc Châu Âu · Kỳ.
"Bên trái?" Nhiễm Kỳ hơi không chắc chắn.
Thật ra cậu cũng không biết nên đi đường nào, chẳng qua có câu nói "Nam bên trái, nữ bên phải, nhân yêu (-> nam giả nữ/nữ giả nam/chuyển giới) đi giữa", thế nên cậu mới chọn bên trái......
"Vậy bên trái." Dạ Kiêu liếc qua cánh cửa bên phải trực giác mình muốn chọn kia, rồi quyết đoán từ bỏ ý định của mình, ném ra thêm một Cầu Lửa, chiếu sáng vị trí cánh cửa bên trái đó, "Đi mở cửa đi."
Nhiễm Kỳ nhanh nhẹn tiến mấy bước, lấy ra chìa khóa có được mới nãy mở rương báu, mở khóa cánh cửa bên trái.
Nhưng mà khi cậu duỗi tay đẩy cửa, cửa lớn lại không hề xê dịch.
Nhiễm Kỳ: "......"
Thể chất chỉ có cấp E thật xin lỗi quá đi.
Dạ Kiêu cười khẽ tiến lên hỗ trợ, dễ dàng đẩy cửa ra, do bị gỉ sét, cửa lớn phát ra tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt" khiến người ta ghê răng.
Sau khi đẩy cửa lớn ra, Nhiễm Kỳ duỗi tay định rút chìa khóa xuống, lại làm thế nào cũng không được.
Dạ Kiêu bảo: "Không sao đâu, cứ cắm như vậy đi."
Phía trong cửa lớn vẫn là một cái thông đạo tối om như cũ, Dạ Kiêu lại giữ chặt tay Nhiễm Kỳ, dẫn theo cậu thật cẩn thận bước đi.
Có điều dọc đường không có cơ quan, cũng không có ám khí, hai người thế mà thuận lợi đi qua một cái cổng đá, đến một căn phòng rộng mở, quả thực thông thuận đến hơi khó tin.
Vách tường trong phòng được khảm dạ minh châu, tỏa ra ánh sáng lấp lánh chiếu rọi cả phòng.
Căn phòng có vẻ trống trơn, ngoại trừ bàn ghế đá được bày ở giữa, cũng chỉ còn lại bích họa trên tường, nhưng khắp phòng đều phủ một tầng bụi dày, nhìn không rõ trên tường rốt cuộc vẽ mấy thứ gì.
Khi Dạ Kiêu đang tự hỏi phải làm thế nào để phủi sạch đống bụi, Nhiễm Kỳ đã bắt đầu lục ba lô.
Ban nãy Nhiễm Kỳ nhặt rác cả một đường, trong túi cậu thứ linh tinh gì cũng có, sau đó Dạ Kiêu lập tức thấy Nhiễm Kỳ lấy ra một miếng vải quen mắt, bắt đầu chùi tường......
"Đây là......" Dạ Kiêu có chút không dám tin mở miệng.
"À, đây là mảnh xà lỏn của anh mới nãy, tui nghĩ bán cho Cửa hàng cũng có thể đổi ra 99 đồng, thế là tui bèn nhặt lên." Nhiễm Kỳ nói, cảm thấy có hơi xấu hổ xíu, "Giờ dùng để phủi bụi thật ra khá là hay á!"
Dạ Kiêu: "......"
Mặc kệ thế nào, cái giẻ lau vốn là xà lỏn này thế mà lại rất hữu ích, bụi trên tường rất nhanh đã bị phủi xong, bích hoạ bị che đậy lập tức lộ ra.
Bức bích họa này đại khái giảng giải chuyện xưa về một con rồng và một người con gái nhân loại.
Khi rồng vẫn còn là một quả trứng đã được cô bé nhặt, bọn họ cùng nhau lớn lên, kết ra tình cảm sâu sắc.
Thế nhưng Pháp sư Vong Linh thành lập Quân đoàn Vong Linh, tấn công đất nước của cô bé, nhà cửa cô bé bị hủy hết,