Nhiễm Kỳ ra khỏi khoang trò chơi, chuyện cần làm thứ nhất chính là đi tắm rửa.
Suy cho cùng, khoang trò chơi đầy ngập dịch dinh dưỡng, ngay cả khi mở khoang, sẽ tự động rút cạn dịch dinh dưỡng, song cái thứ cảm giác nhớp nháp ấy vẫn lưu lại trên da, cứ cảm thấy phải tắm táp một phen mới thoải mái được.
Sau khi cậu tắm rửa xong đi ra, quang não thông báo Chuyển phát nhanh Bạch Tuộc cũng tới rồi.
Sau khi bạch tuộc máy nho nhỏ nghiêm túc nghiệm chứng thân phận cậu, bèn há to miệng, giao một hòm đồ cho cậu.
Nhiễm Kỳ vừa mở ra, đã thấy bên trong quả nhiên có một tảng thịt lợn to, một túi cà chua và bảy, tám quả trứng gà.
Nhiễm Kỳ vừa mới lấy đồ ra để lên bàn, Cố Lạc đã gọi video qua.
"Nhiễm Tiểu Kỳ! Tớ nhận được hàng chuyển phát rồi! Rất nhiều hoa quả nhé!" Biểu cảm Cố Lạc hưng phấn, mặt cũng đỏ ửng, Nhiễm Kỳ nhìn mà muốn cười ghê gớm.
Cậu hỏi: "Ừm, tớ cũng nhận rồi, chốc nữa tớ định nấu cơm, cậu có muốn sang đây ăn không?"
"Muốn muốn muốn! Tớ qua ngay đây!" Cố Lạc liên tục đáp ứng, vội vã cúp video chuẩn bị sang.
Trò chuyện với Cố Lạc xong, Nhiễm Kỳ lại mở Thương thành Mua sắm Tinh võng trên quang não, mua chảo nướng thịt chuyên dụng và chảo đáy tròn tiết kiệm điện năng, thêm vài món linh tinh như khay đồ ăn và các loại gia vị.
Ký túc xá trường học tất nhiên không làm một phòng bếp riêng cho học sinh, may mà bàn trong phòng khách đủ to, sau khi sắm sửa dụng cụ nhà bếp rồi, có thể làm chút món ăn đơn giản ngay trên bàn.
Đừng thấy 99% người Tinh tế hàng ngày toàn ăn dịch dinh dưỡng, nhưng vẫn có 1% số dân mua được nguyên liệu nấu ăn tự nhiên, tổng số dân Đế quốc đã hơn ngàn tỷ từ lâu, dù có 1% kia thôi cũng là một con số cực khổng lồ, do đó trên Tinh võng cũng có bán đồ làm bếp chuyên dụng.
Khi đang đợi người ta giao hàng dụng cụ nhà bếp, quang não Nhiễm Kỳ lại vang lên, vừa thấy tên người gọi hiển thị, cậu bèn lập tức đặt đồ xuống, nhận video, sau đó thấy ngay khuôn mặt người đẹp xuất sắc, tinh xảo rồi lại mang tính tình có chút yếu đuối xuất hiện trên màn hình, dung mạo giống bảy, tám phần Nhiễm Kỳ.
"Ba nhỏ!" Nhiễm Kỳ mỉm cười vẫy tay với ông.
Trong thời đại Tinh tế, đồng tính luyến ái đã sớm được hợp pháp hóa, hơn nữa nhờ khoa học kĩ thuật phát triển rực rỡ, dù là việc để nam giới sinh con cũng đã trở nên vô cùng dễ dàng, vấn đề vô sinh hay lừa hôn lừa mang thai được giải quyết triệt để tận gốc.
Chỉ cần đi bệnh viện tiêm một cái, có là dạng thụ thể gì đều có thể mang thai con cái trăm phần trăm.
Thế nên Nhiễm Kỳ với hai người anh trai kia của cậu, đều là con đẻ của cha cậu Nhiễm Thiệu Quân và Cù Thanh, là con đẻ nghĩa trên mặt chữ.
Cù Thanh không thích bị bọn họ gọi là mẹ, do đó để tiện xưng hô, bọn họ đều gọi Nhiễm Thiệu Quân là bố, gọi Cù Thanh là ba nhỏ.
"Tiểu Kỳ, ban nãy tài khoản bố con có thông báo trừ tiền, ba thấy con mua dụng cụ nhà bếp?" Cù Thanh cau mày, cực kì lo lắng bảo, "Dụng cụ nhà bếp nguy hiểm lắm, trước nay con còn chưa tự nấu ăn bao giờ, lỡ như bị nổ thì phải làm sao đây? Con chính là bảo bối của ba, không thể đánh cược như vậy đâu."
Nhiễm Kỳ lập tức vạch đen đầy đầu, ba nhỏ của cậu gì cũng tốt, cơ mà hơi lo lắng cậu quá mức.
Hào môn nhiều thị phi, trước kia khi Cù Thanh mang thai nguyên chủ, gặp phải tập kích bắt cóc, Cù Thanh bị thương, suýt nữa sinh non.
Cơ thể nguyên chủ do đó cũng bị ảnh hưởng, cho nên tư chất mới thành song E.
Vốn cũng chẳng sao, dù tư chất có kém nữa, cũng có thể sinh hoạt bình thường, nhà còn có tiền, hoàn toàn có thể làm sâu gạo vui vẻ nằm è.
Cố tình nguyên chủ lại là một kẻ đã phản nghịch còn thích tìm đường chết, chỗ nào cũng đòi so bì hai người anh trai ưu tú của mình, càng không cho cậu ta làm cái gì, cậu ta càng muốn làm cái đó.
Không lái được cơ giáp, cậu ta bèn lái chiến giáp hạng nhẹ, kết quả cũng không học hành hẳn hoi, lần thử đầu tiên thao tác sai nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc được cứu khỏi chiến giáp hỏng hóc, cả người cậu ta gần như đã không còn dấu hiệu sự sống, chính lúc ấy Nhiễm Kỳ, chết do tai nạn xe bất ngờ, xuyên đến.
Sau khi Nhiễm Kỳ xuyên qua thì nằm suốt ba tháng trong khoang chữa bệnh, rồi còn bị Cù Thanh săn sóc như búp bê dễ vỡ tại nhà hai tháng, bấy giờ mới được phép đi học lại.
Nhiễm Thiệu Quân sợ cậu lại tìm đường chết, nghĩ cách nhét cậu vào hệ Cần vụ của Trường Quân đội Số một, trường Quân đội có kỷ luật nghiêm khắc, cậu tuyệt đối không có cơ hội tiếp xúc những thứ nguy hiểm đó lần nào nữa.
Tiếc rằng Nhiễm Kỳ là người đến từ thế kỷ 21, kiến thức trường học dạy quá khó hiểu đối với cậu, giống như việc bắt ép học sinh Tiểu học bình thường học nghiên cứu sinh Thạc sĩ vậy, căn bản là không học nổi.
Nhập học hai năm, cậu vẫn luôn là vương giả giới học dốt không thể bị vượt mặt.
Bên cạnh việc học không thuận, còn phải đối mặt với sự nhắm vào của Trương Thước, sự xa lánh của bạn học, cuộc sống học đường của Nhiễm Kỳ chắc chắn không thể coi là vui vẻ, may mà còn quen biết Cố Lạc hợp cạ với mình, hai người rất nhanh trở thành bạn thân, bằng không Nhiễm Kỳ e rằng phải bị trầm cảm mất.
"Ba nhỏ, con không sao, mỗi lần chú An đến nhà nấu nướng, chẳng phải con hay đứng bên cạnh xem sao? Con học hết rồi, cơ mà không có cơ hội thể hiện."
Từ sau khi nguyên chủ tìm đường chết xảy ra chuyện không may, Cù Thanh cứ đau đáu thân thể cậu mãi, cảm thấy đồ ăn tự nhiên tốt cho cơ thể hơn, bèn thường mời một vị Tinh trù họ An đến nhà nấu ăn cho cậu, Nhiễm Kỳ cũng đúng là có đi qua xem đối phương nấu nướng.
Lấy việc này làm cớ, Cù Thanh tin thật, "Thế con nhất định phải chú ý chút nhé."
"Được mà, ba nhỏ, để dịp nào con nấu ăn cho ba nhé." Nhiễm Kỳ híp mắt cười.
Cù Thanh nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên, vừa mong đợi vừa ngạc nhiên mừng rỡ, nói: "Được, vậy ba nhỏ sẽ chờ!"
Nhiễm Kỳ thấy thế, không nhịn được thở dài trong lòng, nguyên chủ quá phản nghịch, cứ mãi hờ hững, xa cách với người nhà.
Sau khi gặp chuyện không may, người nhà sợ cậu lại xảy ra chuyện gì, vì thế thái độ đối xử với cậu càng thêm dè dặt, thậm chí có thể nói là có chút lấy lòng.
Hiện giờ cậu chỉ nói có một câu, đã có thể khiến Cù Thanh vui vẻ đến vậy, chuyện này không khỏi khiến cậu cảm thấy có hơi xót xa và hổ thẹn.
Ở với nhau trong thời gian điều trị vết thương, khiến cậu có ấn tượng vô cùng tốt về người nhà họ Nhiễm, kiếp trước cậu là một đứa trẻ mồ côi, chưa từng cảm nhận được thế nào là ấm áp của gia đình.
Cha nghiêm khắc, mẹ hiền từ, anh em thân thiết, gia đình thế này quả là giấc mộng mà cậu tha thiết ước mơ.
Chẳng qua có vài việc, vẫn cần từ từ từng bước tiến tới mới được.
Cậu tán gẫu với Cù Thanh một hồi, đến tận khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ dồn dập.
Chắc là Cố Lạc đến rồi.
Nhiễm Kỳ bảo: "Ba nhỏ, bạn học con đến tìm con, con cúp đây, kì nghỉ con sẽ về với ba."
"Được được được!" Cù Thanh liên tục đáp ứng, bấy giờ mới lưu luyến bịn rịn kết thúc cuộc gọi.
Nhiễm Kỳ đi qua mở cửa, đã thấy Cố Lạc bê hai cái tô to đứng ngoài đó.
"Sao giờ mới ra mở cửa thế, tớ sắp không bê nổi rồi nè." Cố Lạc cằn nhằn hoài cằn nhằn mãi.
"Gọi video với ba tớ mà." Nhiễm Kỳ nhận cái tô trong tay cậu ta, cùng cậu ta vào phòng.
"Dâu hôm nay còn ngọt hơn hôm qua! Cả nho nữa, ăn cũng rất là ngon, cậu mau thử đi!" Sau khi Cố Lạc vào phòng, bèn tự giác ngồi xuống sô pha, "Đúng rồi, thứ gọi là xoài kia sao khó ăn thế? Nãy tớ cắn một miếng, cảm giác vừa chua vừa chát, ghê lắm í!"
Nhiễm Kỳ không nhịn được bật cười, "Ngáo à, vỏ xoài đâu có ăn được."
Xoài mà nhà phát hành 《Ma Vực》 gửi đến là loại nhỏ, tổng cộng bốn quả, to chừng bàn tay, hơi sẫm màu, nhìn qua đã chín, hẳn rất ngọt.
Chẳng qua một trong số đó bị Cố Lạc cắn miếng, thoạt trông rất là đáng thương.
"Ăn thế này mới đúng." Nhiễm Kỳ cầm một quả xoài lên biểu diễn màn lột vỏ điêu luyện, rồi cắn miếng to thịt quả màu vàng cam, hài lòng nheo mắt.
"Cái tên nhà cậu, cũng không thèm lột một quả hộ tớ!" Cố Lạc vừa thấy cậu ăn lập tức nóng ruột, vội cầm quả xoài bị mình cắn một miếng kia lên, bắt đầu hơi vụng về lột vỏ.
Ngay lúc này, Chuyển phát nhanh Bạch Tuộc Nhỏ lại đến, hàng giao lần này là đồ làm bếp Nhiễm Kỳ đặt.
"Cậu cứ ăn đi, tớ nấu cơm đây." Nhiễm Kỳ bảo cậu ta một tiếng, bèn bóc mở hàng chuyển phát.
Cố Lạc vừa gặm hoa quả, vừa đi qua nhìn bạn thân lắp đặt chảo nướng thịt với các loại dụng cụ nhà bếp trôi chảy.
Giờ cậu ta đã không còn nghi ngờ tí ti với tài đứng bếp của Nhiễm Kỳ, bèn chờ một bên để được ăn.
"Phải rồi, trước khi offline, mấy người Dạ Kiêu có nhắc đến Thi đấu đối kháng, tớ mới nghĩ, tháng sau trường mình hình như cũng định tổ chức Thi đấu đối kháng nhỉ? Thời gian hơi bị vừa vặn quá rồi đấy? Cậu nói xem hội Dạ Kiêu có thể là học sinh trường tụi mình không?" Cố Lạc bỗng hỏi.
Hàng năm tất cả các trường Quân đội của Đế quốc đều sẽ tổ chức Giải Vô địch Quốc gia một lần, nhưng không phải học sinh nào cũng tham gia được, chỉ những học sinh tinh anh nằm trong top 10 được tuyển □□ thông qua thi đấu trong trường, mới có tư cách tham gia Giải Vô địch giữa các trường Quân đội, còn như hệ Cần vụ bọn họ, cùng lắm thì đến xem là hết đát.
(Như cũ, bên raw Tấn Giang có ô vuông nên tôi cũng giữ nguyên, chứ nghĩa thì chắc ai cũng hiểu rồi ha.)
Nhiễm Kỳ lắc đầu: "Chắc không đâu, ngoại hình tụi Dạ Kiêu rõ đẹp, lại lợi hại như thế, nếu có học trong trường mình, tụi mình không thể chưa từng nghe đồn gì cả."
"Cậu nói chí phải!" Cố Lạc nghĩ nghĩ, đồng ý sâu sắc gật đầu, sau đó lại hỏi, "Thế bọn họ chắc là ở trường khác nhỉ? Họ mạnh như thế, chắc chắn có thể vào top 10 Thi đấu đối kháng!"
"Có hay không thì liên quan gì đến mình?" Nhiễm Kỳ nhướng mày nhìn về phía Cố Lạc, "Sao? Để ý bọn họ thế cơ à?"
"Tớ đây tò mò chứ gì nữa!" Cố Lạc bĩu môi, sau đó cũng bỏ qua đề tài này, "Cậu định nấu gì