Đại khái là biết Nhiễm Kỳ lại làm ra món ngon, tốc độ làm nhiệm vụ của mấy người Truy Hồn nhanh hơn thấy rõ, không mất bao nhiêu thời gian đã hoàn thành Nhiệm vụ Chuyển chức đồng thời về tới Chủ thành, rồi lập tức cùng hấp tấp đến đây tìm Nhiễm Kỳ.
Cũng chỉ có Dạ Kiêu phải làm hai phần nhiệm vụ, tiện còn cần đánh bắt hải sản hộ cậu ở bờ biển, nên không đến cùng họ được.
"Anh Nhiễm! Ánh vàng lấp lánh! Mau cho tui thử với!" Linh Mặc sốt sắng vọt tới trước mặt Nhiễm Kỳ.
"Đừng vội, có giữ cho các anh hết mà." Nhiễm Kỳ bất đắc dĩ cười, gửi lời mời giao dịch cho từng người bọn họ, chuyển hết trang bị và đồ ăn sang, "Cơ mà có cái này, báo trước cho các anh tí......"
Lực chú ý của tụi Linh Mặc đã hoàn toàn bị "Ánh vàng lấp lánh" thu hút, sau khi nhanh chóng lấy ra một phần, tay vê một miếng ném thẳng vào mồm, vừa lúng búng khen ngợi, "Ngon ghê......!Ăn ngon quá......"
Hương vị tươi ngon, thanh thúy nổ bung trong khoang miệng, mấy người đều làm vẻ mặt say mê.
Nhiễm Kỳ vốn định tiêm mũi dự phòng cho họ trước, chỉ tiếc động tác của họ quá nhanh, không để cậu có được cơ hội này.
Sau khi nhanh nhẹn ăn xong một phần, lúc này Cố Lạc mới dời lại lực chú ý lên người Nhiễm Kỳ, "Đúng rồi, Nhiễm Nhiễm, nãy cậu định bảo gì thế?"
Nhiễm Kỳ cười tủm tỉm hỏi: "Ăn ngon không?"
Cố Lạc hơi ngờ vực đáp: "Ăn ngon mà."
"Vậy được rồi." Nhiễm Kỳ vỗ vỗ vai cậu ta, "Tớ đi nộp nhiệm vụ, té trước."
"Ờ......" Cố Lạc dõi theo bóng dáng bạn thân nhanh chân đi xa, cứ cảm giác có gì đó quái quái?
"Này......" Bấy giờ, Linh Mặc đắm chìm trong mỹ thực cũng rốt cuộc lấy lại tinh thần, có chút chần chừ mở miệng.
"Ừ?"
"Mấy ông nhìn cái đống vàng rực này......!sao lại tòi ra một nhúm đen sì sì thế?" Linh Mặc cầm lấy một cái Nhộng ong rán dầu lên dí mắt nhìn.
"Ờmmmm......! Còn cái thứ trong suốt này nữa......!chắc không phải......!cánh......! chứ?" Kiếm Chỉ Lưu Niên cũng hơi không dám tin mở miệng.
"Thế nên......!Đây là sâu à?!"
"Giề?!" Truy Hồn ăn ngon nhất, lúc này nghe cả đám nói vậy, thứ trong miệng lập tức hết ngon.
Ba người hai mặt nhìn nhau.
Sau khi trầm mặc lúc lâu, mấy người cuối cùng vẫn chọn khuất phục trước mỹ thực.
Hầy, sâu thì sao? Ăn ngon là OK rồi còn gì? Dù sao cũng trong game thôi, ăn lại không chết người!
Chỉnh đốn tâm tình xong, mọi người rất nhanh đánh bại chướng ngại tâm lý, lại bắt đầu chè chén no say.
Mà Nhiễm Kỳ cực kì bỉ ổi chuồn trước đã ghé đầu với Dạ Kiêu khải hoàn đem về rất nhiều hải sản, còn thuận lợi "Giao dịch" xong, rồi mỗi người đi nộp nhiệm vụ của mình.
Mục sư Patrick nhìn về Nhiễm Kỳ với ánh mắt từ ái, "Dũng giả tôn kính, ngươi đã dùng hành động chứng minh thực lực của mình, xin hãy lựa chọn con đường thăng cấp trong tương lai của ngươi."
Nhiễm Kỳ không chút do dự chọn Mục sư Thần thánh, tuy Mục sư Thần thánh nghiêng về trị liệu, song cũng có vài kĩ năng hỗ trợ, quan trọng nhất chính là Mục sư Thần thánh có một kĩ năng mà Tư tế Thần điện không có được —— [Thuật Hồi Sinh].
【Thuật Hồi Sinh】
[Cấp bậc được học]: 30
[Giới hạn chức nghiệp]: Mục sư Thần thánh
[Mô tả cách dùng]: Ngâm xướng 5 giây, thời gian làm lạnh 30 giây.
Có thể hồi sinh một nhân vật có cấp bậc thấp hơn người thi pháp, đồng thời khôi phục 20% Giá trị sinh mệnh, đối với mục tiêu có đẳng cấp cao, xác suất hồi sinh thành công hạ xuống rất nhiều.
Thuật Hồi Sinh, xem tên đoán nghĩa, đương nhiên là có thể khởi tử hồi sinh, có điều mỗi lần đều phải tốn một viên Ma thạch, Ma thạch cũng sinh từ Phó bản Vực sâu, BOSS nào cũng có xác suất rơi xuống.
Ban đầu có lẽ sẽ hơi đắt, giai đoạn sau sẽ ngày càng phải chăng.
Có điều mấy thứ này không liên quan đến Nhiễm Kỳ, Kho hàng của cậu có chừng mấy nghìn viên Ma thạch, dùng kiểu gì cũng đủ, thật muốn cảm ơn cái nết trữ hàng của mình.
Trong phó bản, Thuật Hồi Sinh của Mục sư là một năng lực vô cùng quan trọng, như Phó bản Vực sâu với độ khó cực cao vậy, người chơi không thể tránh khỏi nguy cơ tử vong, nếu Mục sư của đội không có kĩ năng Hồi Sinh, người chơi cũng chỉ có thể chọn về Chủ thành để sống lại.
Không nói đến việc độ bền trang bị sụt giảm nghiêm trọng, còn phải chạy một quãng xa từ Chủ thành đến phó bản, truyền tống vào phó bản rồi, lại chạy từ cửa phó bản đến chỗ các đội viên.
Game online truyền thống đều ngại chuyện tốn sức, đến game online thực tế ảo, vậy lại càng phí thời gian.
Dù không biết người chơi được Hồi Sinh còn bị áp dụng quy tắc giới hạn chết ba lần thì ép off bảy ngày hay không, song tóm lại tốt hơn là không có.
Trước khi vào Phó bản Vực sâu, có kĩ năng này, xác suất bọn họ qua cửa đã cao hơn rồi.
Mục sư Patrick lưu luyến bịn rịn từ biệt cậu, "Dũng giả tôn kính, xin hãy tiếp tục hành trình mạo hiểm của mình! Mong tình thương của Thần vẫn luôn bên cạnh ngươi!"
Sau khi tất cả hoàn thành Nhiệm vụ Chuyển chức, mọi người tổ lại đội ngũ, lần nữa tập hợp tại Nhà Hàng.
Cố Lạc thấy Nhiễm Kỳ và Dạ Kiêu cùng đến, vốn định dạy dỗ bạn thân một chút, song khi thấy Dạ Kiêu, chợt có hơi xấu xa hỏi: "Dạ Kiêu đại lão, cái Ánh vàng rực rỡ kia, anh ăn chưa? Ngon chứ?"
Cậu ta rất muốn biết sau khi Dạ Kiêu ăn Ánh vàng rực rỡ, sẽ có phản ứng gì.
Nhiễm Kỳ lập tức có chút chột dạ, nhưng ánh mắt cũng không nhịn được tò mò nhìn về Dạ Kiêu.
Dạ Kiêu nhếch môi, khẽ cười bảo, "Cũng không tệ lắm."
"Thế anh biết nó làm từ gì không?!" Cố Lạc lại hỏi gạn tiếp.
"Biết, là thứ từ tổ ong." Dạ Kiêu tuy không biết cách gọi nhộng ong, song anh đã đoán ra nguồn gốc của Ánh vàng rực rỡ.
"Hóa ra là nó!" Bấy giờ cả đám mới bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn về Nhiễm Kỳ đều đong đầy sự lên án mãnh liệt, "Lần sau dù thế nào cũng không thể để anh Nhiễm nhặt đồ lung tung được!"
Tuy rằng ăn rất ngon, thế nhưng ăn sâu bọ vẫn hơi khiêu chiến tố chất tâm lý của họ quá rồi!!
Không lâu sau, toàn đội Phong Ba Giang Nam cũng rốt cuộc đạt đến cấp 30, cùng tới Thành Sina.
"Ài dô! Mấy ông được đấy!" Đám Truy Hồn quen thuộc qua chào hỏi với bọn họ.
"Người anh em!" Mà Phụng Thiên thấy Nhiễm Kỳ, cũng lập tức hưng phấn chạy đến.
Hai đội giới thiệu với nhau một chút, rất nhanh đã không còn gượng gạo nữa.
Thân là đội trưởng, Phong Ba Giang Nam là Chiến sĩ, thân hình cao lớn, khí chất thoạt trông vô cùng chín chắn, rất có uy tín trong đội, là bạn thân với Dạ Kiêu.
Vô Hoan là Thích khách, tuổi có vẻ rất nhỏ, còn có chút trẻ con.
Cứ như sợ người ta không nhìn ra được cậu ta là một Thích khách, cố ý làm trang bị chỉ độc màu đen, còn có một cái mặt nạ không biết chui từ đâu ra, che khuất nửa bên mặt, trông như đang chơi cosplay vậy.
Cơ mà tính cách lại thật ra rất phóng khoáng, là người đầu tiên ngoài Phụng Thiên chòi lên chào hỏi Nhiễm Kỳ.
Ấm Lạnh Bốn Mùa cũng là Chiến sĩ, hắn đảm đương