Thi đấu sáng nay vẫn là vòng loại một chọi một, tuyển thủ hệ Cơ giáp, Chiến giáp và Chỉ huy, mỗi nhóm chỉ được giữ lại mười người, tổng cộng 30 người thăng hạng vào chung kết.
Sau các cuộc cạnh tranh kịch liệt, ngoại trừ đoàn đội Đế Tinh do Hàn Khiếu suất lĩnh giữ lại toàn viên, tuyển thủ các trường khác hoặc nhiều hoặc ít đều bị giảm quân số.
Sau khi đấu xong, giọng nói mộc mạc của MC vang lên giữa sân đấu, "Chúc mừng 30 vị tuyển thủ, trận chung kết sẽ được tiến hành vào 2 giờ chiều nay.
30 vị tuyển thủ có thể tự do tổ đội với nhau để tạo thành nhóm nhỏ năm người, đánh một trận đoàn đội chiến trên chiến trường mô phỏng.
Đội đầu tiên công phá sào huyệt Trùng tộc đồng thời chiếm giữ cứ điểm sẽ trở thành Quán quân, đội thứ hai và thứ ba kế đó cũng sẽ có được tư cách ra biên, đại diện Sao Thủ Đô tham gia Giải vô địch Đế quốc."
Đấu đoàn đội, điều cần chú ý chính là sự phối hợp, chỉ huy, chiến giáp và cơ giáp, thiếu một thứ cũng không được.
Tầm quan trọng của chỉ huy không cần nói nhiều, trên chiến trường, sĩ quan chỉ huy với cái nhìn đại cục và vận dụng linh hoạt các loại chiến thuật, sẽ điều khiển hướng đi của chiến dịch, là nhân vật linh hồn không thể thiếu.
Chiến giáp có thể tích nhỏ, tính linh hoạt mạnh, thường là nhân vật chịu trách nhiệm do thám và đánh úp, còn cơ giáp thì thể tích lớn, sức tấn công mạnh, thường là lực chiến mạnh nhất trong chiến dịch.
Sau khi MC thông báo quy tắc trận chung kết, tất cả những tuyển thủ có được tư cách thăng cấp gần như lập tức nhìn về phía Hàn Khiếu trước tiên, ai cũng biết thực lực của anh mạnh nhất, nếu được vào cùng đội với anh, trên cơ bản có thể nói đã nắm chắc chiến thắng.
Thế nhưng lần này toàn bộ mười tuyển thủ của Đế Tinh đều thăng cấp, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết bọn họ đời nào mà tách ra, những người còn lại chỉ đành tiếc nuối ghép nhóm khác.
Giống như suy đoán của bọn họ, nội bộ nhóm Hàn Khiếu thật ra đã sớm chia đội xong.
Các tuyển thủ Đế Tinh lần này ngoài chín người đám Hàn Khiếu với Lâm Mặc là thành viên cố định ra còn có một đàn anh năm cuối là Đường Mãn, anh ấy là sinh viên hệ Chiến giáp, sau khi kết thúc giải đấu lần này sẽ lập tức vào quân đội thực tập.
Năm người gồm Hàn Khiếu (Dạ Kiêu), Lâm Mặc (Linh Mặc), Lâm Hãn (Truy Hồn), Lưu Niên (Kiếm Chỉ Lưu Niên) và Đường Mãn hợp thành đội số 1 Đế Tinh, ba người Hàn Khiếu, Lâm Hãn, Lưu Niên là hệ Cơ giáp, Lâm Mặc và Đường Mãn là hệ Chiến giáp.
Tuy trong đội không có sinh viên hệ Chỉ huy, song thành tích chỉ huy của Hàn Khiếu vẫn luôn full xuất sắc, hoàn toàn có thể đảm đương việc chỉ huy đội ngũ.
Mà đội số 2 Đế Tinh, đương nhiên được tạo thành bởi năm người Giang Việt (Phong Ba Giang Nam), Ô Hoàn (Vô Hoan), Thời Thu Yến (Ấm Lạnh Bốn Mùa), Thẩm Nhược Yên (Yên Nhược), Ngô Phỉ (Raphael), trong đó Giang Việt và Thời Thu Yến là hệ Cơ giáp, Thẩm Nhược Yên, Ngô Phỉ và Ô Hoàn là hệ Chiến giáp, trong đội cũng không có sinh viên hệ Chỉ huy nên sẽ để đội trưởng Giang Việt kiêm nhiệm.
Phong cách chỉ huy của Giang Việt khác hẳn Hàn Khiếu, anh ta thuộc về kiểu khá thích làm đâu chắc đấy, thận trọng từng bước.
Mà Hàn Khiếu lại sát phạt quyết đoán, dám xông dám đánh, hai người vừa vặn bổ sung cho nhau.
Lần này việc hai đội đến từ Đế Tinh cùng tiến vào trận chung kết đã quyết định bọn họ sẽ chiếm ưu thế rất lớn trong trận đấu, hai bên bọn họ có thể đánh phối hợp, là một sự uy hiếp rất mạnh với các đội còn lại, vì thế đến lúc đó chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị các đội khác vây công.
Dù cho không hề nghĩ đến việc mình sẽ thua, nhưng sau khi đấu xong, nhóm Hàn Khiếu vẫn lập tức tiến hành huấn luyện đối chiến mô phỏng, chuẩn bị cho trận đấu đoàn đội vào buổi chiều.
Về mặt này, Nhiễm Kỳ và Cố Lạc cũng không giúp được gì, đành về khách sạn nghỉ ngơi, sau đó buổi chiều đến sân thi đấu sớm.
Đúng 2 giờ chiều, trận chung kết giải Khu vực chính thức bắt đầu.
May mà Nhiễm Kỳ và Cố Lạc đến sân đấu trước một tiếng, hôm nay lượng người đến xem chung kết càng nhiều hơn, tất cả khán đài gần như bị ngồi chật kín, nếu đến muộn hơn tí thì có lẽ còn chẳng có chỗ để ngồi.
Còn đỡ là trận đấu hôm nay không phải thực hiện theo từng nhóm, hai mươi bục đối chiến được nhập vào nhau, vị trí trung tâm nhà thi đấu làm thành một cái bục đối chiến cỡ lớn.
Trên bục đối chiến dàn 30 khoang huấn luyện đối chiến mô phỏng, sắp hàng ngay ngắn chỉnh tề, ban tổ chức còn đặc biệt đổi khoang đối chiến mô phỏng của mỗi nhóm thành sáu màu khác nhau đỏ - vàng - xanh dương - xanh lá - đen - trắng, rất là dễ phân biệt.
Quanh sân đấu trồi lên mấy chục quầng sáng to cao, chiếu 360 độ khắp sân đấu, bảo đảm khán giả nào trên khán đài cũng có thể xem rõ quá trình thi đấu.
Kế đó, sáu đội cùng tiến vào sân đấu từ thông đạo cho tuyển thủ, mà hai đội dẫn đầu đúng là đội mà Hàn Khiếu và Giang Việt dẫn dắt.
Bốn đội phía sau đều gộp lung tung từ tuyển thủ của các trường khác nhau.
Tình hình đội số 3 đỡ hơn một tí, có ba người học chung một trường, hai người còn lại cũng cùng trường với nhau.
Tình hình tệ nhất là của đội số 5 và đội số 6, gần như tất cả tuyển thủ đều tới từ các trường khác nhau, nên khi vào trận hoàn toàn không thấy sự ăn rơ ở đâu cả.
Dù lúc nghỉ trưa chắc chắn họ cũng có huấn luyện đối chiến mô phỏng rồi, nhưng trong thời gian ngắn như vậy rất khó bồi dưỡng ra sự ăn ý gì, chờ sau khi bắt đầu trận đấu, cũng chỉ có thể tự lực bằng bản lĩnh của mình.
"Mời các vị tuyển thủ tiến vào khoang đối chiến mô phỏng."