Cô bé Jin vừa mới quay người định vào trong chuẩn bị năm bó hoa cho Tề Ôn thì cánh cửa một lần nữa được mở ra. Tiếng leng keng kêu lên nghe thật vui tai.
Jin theo phản xạ xoay lại cúi người, " Kính chào quý..."
Lúc này cô bé mới chợt nhận ra đôi giày với bộ y phục quen mắt. Ngẩng mặt lên, Jin cười toe toét, " Ông chủ mới về~~"
Người gọi ông chủ kia ánh mắt ôn hòa hệt như một thiên sứ phiên bản nam vậy ý. Trên tay anh là một giỏ hoa rất đẹp. Anh bước gần lại chỗ Jin, cốc nhẹ vào trán cô bé:
" Đã bảo đừng gọi chú là ông chủ rồi mà?"
Jin cười láu lỉnh, xoa xoa trước trán, " Gọi như vậy nghe oách lắm mà."
" Nghe xa cách lắm, Jin à."
" Được rồi, cháu sẽ gọi là chú Walton." Jin bĩu môi, vươn tay ra cầm hộ anh giỏ hoa, " Cháu cầm giúp chú cho. Mau nào, cháu còn phải chuẩn bị đi giao hoa cơ ý."
Hoắc Kình nghe thế liền nhoài người xem cái địa chỉ mà Jin sắp sửa đi đến đó giao hoa. Liếc nhìn, lẩm nhẩm trong miệng, lục lọi trí nhớ siêu phàm của mình, anh chợt giật mình nhíu mày.
Rất nhanh, Hoắc Kình kéo Jin lại hỏi, " Jin, người đặt hoa tên gì nhỉ?"
Jin trên tay là một đống hoa Pensy, cô bé mím nhẹ môi nghĩ nghĩ.
" Chị ấy gọi là Tề Ôn ạ. Cháu phát âm chuẩn rồi đấy nhé. À, khi nãy người đi cùng chị ấy siêu đẹp trai luôn đó chú Walton. Cháu nhìn mãi mà không ngán ý ạ."
Jin cười rất vui vẻ, sau đó bắt đầu công việc của mình.
Hoắc Kình vẫn còn đứng im tại một chỗ như thế. Có lẽ là anh đang bận suy nghĩ.
Tề Ôn sao? Họ Tề à?
Khóe môi anh hơi cong lên một chút. Nếu như anh không lầm, mà đương nhiên là anh không thể lầm được rồi.
Hôm nay chính là sinh nhật của người mà anh thầm đem lòng yêu mến bao lâu nay cơ mà. Tất nhiên, đừng ai đặt cái mốc vào khoảng người kia học cấp một nhé.
Chỉ đơn giản là...tình cảm nó thuận theo thời gian mà phát triển từng chút thôi.
Hoắc Kình nghĩ vẩn vơ một lúc rồi nhún vai, bước vào trong phụ giúp Jin gói hoa.
" Cái người mà cháu bảo đẹp trai đấy, có nói gì không?" Hoắc Kình đột nhiên lên tiếng.
Cô bé Jin huơ huơ một nhánh hoa trước mặt, sau đó nhăn mày, thuật lại tất cả cho anh nghe.
" Cái con người ấy quái đản chú nhở? Khi không lại chỉ đặt một nhánh hoa, lại còn là cái hoa anh thảo muộn nữa."
" Chắc là vì cậu ta cũng yêu ai đó thầm lặng." Hoắc Kình cúi thấp mặt, cười nhẹ.
Jin nhìn thấy nụ cười của anh nhưng không lên tiếng. Cô bé ở cùng với anh lâu rồi, cho nên phần nào hiểu được con người của anh.
Hiểu được nụ cười nào là hạnh phúc thật, nụ cười nào là che đi nỗi đau.
Jin tằng hắng, " Thật ra yêu thầm cũng tốt đó chứ. Sau này mà người ta hiểu ra tình cảm của mình, có khi động lòng rồi chấp nhận bên cạnh mình luôn."
Hoắc Kình ngẩng mặt nhìn Jin, ánh mắt có chút dao động.
" Cuộc sống không như cuốn tiểu thuyết đâu, Jin. Nó khiến người ta đau đớn hơn nhiều lắm."
" Chú sai rồi! Tiểu thuyết ý hở, còn khiến nhân vật đau hơn gấp nghìn lần."
Hoắc Kình chỉ nhướn mi, không trả lời.
Trước khi Jin đi giao hoa cho Tề Ôn, anh còn dặn cô bé một số thứ khác làm cô bé khó hiểu cực kỳ nhưng mà không dám thắc mắc gì cả.
#
Ở trong một thương mại mua sắm nổi tiếng, Tề Lãng bị bắt đi theo Tề Ôn chỉ để làm một chân sai vặt cho cô. Trên tay cậu lúc này đã có rất nhiều túi xách khác nhau rồi.
Hậm hực theo phía sau, Tề Lãng gầm gừ, " Nè, chị còn muốn mua thêm cái gì nữa?"
Tề Ôn vẫn còn ngó nghiêng chọn lựa quầy hàng để ghé vào thì nghe em trai hỏi. Cô dừng bước, xoay người cười toe toét:
" Wayne này, em thích quà gì nhỉ?"
Quà?
Tề Lãng có hơi sửng sốt một chút khi mà được người ta hỏi mình thích quà gì. Nhưng vài giây sau, cậu lại tỏ thái độ thờ ơ thấy ghét.
" Chị hỏi làm gì? Hôm nay cũng có dịp..." Nói đến đây, cậu dừng lại như sực nhớ gì đó.
Hôm nay là 25/03, hôm nay không phải là sinh nhật mình sao?
Tề Lãng nhíu mày, nhận ra bản thân còn quên luôn cả ngày sinh nhật vui vẻ kia. Trước đây, ngày này là ngày mà cậu không bao giờ quên được hết. Tất nhiên là vì cậu sẽ được mọi người tặng cho nhiều quà mà.
Nhưng đó cũng là thời còn trẻ con nghịch ngợm rồi. Bây giờ cậu cũng đã lớn tồng ngồng như vầy, quà sinh nhật cũng không cần thiết lắm.
Tề Ôn đứng đối diện quan sát biểu tình trên mặt Tề Lãng. Một lúc sau cô xoay người, hướng đến cửa hàng quần áo dành cho nam.
Vào trong đó, Tề Ôn lựa thật kỹ từng chút một. Cuối cùng cũng vừa mắt được một chiếc áo sơ mi màu đen cực kỳ nam tính. Quay đầu, Tề Ôn ngoắc Tề Lãng lại.
" Hey Wayne, lại đây mau."
Tề Lãng dẹp bỏ suy nghĩ của bản thân, đi lại gần chỗ chị mình. Nhíu mày nhìn cái áo sơ mi đang ướm trước ngực, Tề Lãng ho khan:
" Gì đây?"
" Quà cho em đó. Cấm từ chối." Tề Ôn lừ lẹ một cái rồi mỉm cười ôn hòa.
Con người này thái độ thay đổi nhanh như chong chóng vậy đó. Tề Lãng chớp mắt nhìn chị mình bước ra tính tiền.
Lúc này cậu mới khẽ cười một tiếng.
Thật ra thì từ nhỏ, khi mà đến ngày sinh nhật, Tề Lãng thường được nhận quà nhiều hơn là sự chúc mừng hay một bữa tiệc ấm áp.
Cậu từng hy vọng một ngày nào đó, mình sẽ cùng với người mình thích tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thật vui vẻ và hạnh phúc.
Ngặt nỗi, người cậu thích ấy, hiện tại đã có một nửa của mình rồi.
Tề Lãng cậu đôi khi không thể hiểu nổi suy nghĩ của chính mình nữa. Nhất là trái tim của cậu đó.
Cấp một yêu thích vu vơ. Cấp hai xa cách nửa vòng trái đất vẫn ôm lấy niềm yêu mến kỳ diệu kia. Cấp ba quyết định quay trở về để tìm người đó, định sẽ tỏ tình thật hoành tráng nhưng rồi nhận ra, từ lâu rồi, người kia đã không còn chỗ dành cho mình.
Nghĩ lại càng làm nơi nào đó trong cơ thể cậu đau nhói. Mải đến khi Tề Ôn đi lại gần, búng tay một cái, cậu mới chịu tỉnh ra.
" Đang nghĩ gì thế?" Tề Ôn hỏi.
Cô phát hiện Tề Lãng không vui nữa. Mặc dù trước đó có hơi thờ ơ lạnh nhạt nhưng không đến mức buồn bã. Lẽ nào lại đang nghĩ linh tinh cái gì?
Tề Lãng liếc mắt nhìn chị mình, lắc đầu bình thản nói:
" Không có gì đâu. Chỉ đang thắc mắc là...tại sao chị mua tận hai chiếc áo lần?"
Tề Ôn chun chun mũi nhìn lại túi đồ của mình, liếm môi cười lấp đi sự ngượng ngùng.
" Áo đẹp như vậy, mua cho một mình em thì không phải lắm đâu."
Nói rồi cô nàng đi trước. Tề Lãng vẫn là theo ở phía sau, lầm bầm:
" Chứ không phải hôm nay là sinh nhật của mình sao chứ?!!!!!"
#
Về đến nhà, Tề Lãng bị Seb cùng Tề Ôn làm cho một cú bất ngờ đến cảm động. Phía sau khu vườn nhà bọn họ đang có một bàn tiệc thật tuyệt vời.
Thức ăn trên đó nhìn là chỉ muốn ăn ngay thôi. Tất nhiên là đều do tay nghề thần thánh của Seb cả.
Tề Lãng bị Tề Ôn bịt kín mắt rồi kéo ra ngoài đó. Khi cô bỏ tay ra, Tề Lãng mở mắt thì đã thấy mọi thứ được chuẩn bị chu đáo hết rồi.