Trò chuyện cùng Ngạo Thiên được một lúc, bên ngoài có một cô hầu gái bước vào mang tô cháo kia rời khỏi phòng.
Hoắc Kình vẫn ngồi im trên giường, sức khỏe tạm thời đã ổn, nhất là trái tim của anh không còn đau nhói gì nữa. Có lẽ do tác dụng mạnh của thuốc mới.
" Tạm thời cậu cứ ở nhà chính đi. Căn hộ kia để không vài ngày cũng không sao."
Ngạo Thiên lúc này giống hệt như một người quản gia thân cận của Hoắc Kình vậy. Việc nhỏ việc lớn đều một tay y sắp xếp ổn thỏa đâu ra đó. Hoắc Kình anh rõ ràng là sung sướng nhất rồi.
Nghe thế, Hoắc Kình gật đầu, " Cũng được. Ở đây vài ngày chắc sẽ ổn hơn. Về kia thế nào cũng sẽ chạm mặt nhau."
Ngạo Thiên lần này bỗng rút ván của người bạn thân chẳng biết là lần thứ mấy rồi.
Y cười lạnh, " Không phải vừa nãy cậu bảo nhớ tên đó mà?"
Hoắc Kình lập tức im lặng. Biết bản thân bị chơi một vố, anh lườm lạnh Ngạo Thiên một cái rồi nằm xuống giường. Kéo chăn lên, hai mắt nhắm lại.
" Không lẽ cậu định ngủ nữa?" Ngạo Thiên có chút sửng sốt.
Người kia, rõ ràng vừa mới ngủ vùi hai ngày trời rồi. Lẽ ra bây giờ phải tỉnh táo chứ?
Hoắc Kình không mở mắt, trả lời: " Nằm suy nghĩ."
"..."
Ngạo Thiên liếc mắt nhìn thêm một cái nữa, không nói thêm, xoay người đi ra ngoài phòng.
Khi y vừa khép cửa lại thì từ dãy lầu bên trái liền xuất hiện một bóng dáng đang đi xuống. Ngạo Thiên quay qua nhìn, phát hiện Hoắc Ưng đang bận lên người bộ quần áo đơn giản khi ở nhà, vẻ kiêu ngạo đáng ghét phút chốc biến mất.
Thấy Ngạo Thiên nhìn mình chăm chú, Hoắc Ưng chẳng buồn ném cho anh nửa cái liếc mắt, trực tiếp đi lướt qua người y.
Bất ngờ, cánh tay Hoắc Ưng bị nắm lấy, níu lại.
Tình huống này hệt như mấy bộ phim mà Jin coi, nếu như có cô bé ở đây, chắc hẳn cô bé sẽ ú a thứ tiếng gì đó với vẻ mặt hưng phấn. Nhưng Hoắc Ưng là kẻ kiêu ngạo, không thích ai động tay động chân mình đâu.
Nhất là Ngạo Thiên nữa.
Anh buồn bực xoay người, " Động kinh gì nữa đây?"
Mười mấy năm rồi, tính tình chẳng thay đổi một tí tẹo nào. Ngạo Thiên trong bụng thầm ngao ngán, nhưng ngoài mặt lại là vẻ lãnh khốc thường ngày.
Y buông tay Hoắc Ưng ra, điềm nhiên nói:
" Chúng ta nói chuyện một lát đi."
" Chuyện công ty cứ lên công ty nói." Hoắc Ưng từ chối, xoay người.
Ngạo Thiên phía sau lại nhìn anh với ánh mắt cương định.
" Chuyện tư thì tiếp chứ?"
Bước chân ai đó dừng lại. Không xoay lưng, chỉ lạnh nhạt phun ra hai chữ.
" Được thôi!"
#
Jin về nhà chính liền tức tốc bay vào phòng của Hoắc Kình. Nhìn thấy anh đang nhắm mắt, không hề bị tiếng động khi nãy làm cho tỉnh giấc, Jin chợt nín thở.
Cô bé chậm rãi đi lại gần chỗ anh, nghiêng người nhìn ngó một lúc rồi mới thở nhẹ ra.
Hình như chú ấy ngủ mất rồi. Nhưng không phải vừa nãy mình nghe cô Chu bảo là chú tỉnh dậy rồi sao?
Im lặng quan sát một tí, chợt Jin thấy mi mắt người kia run lên. Cúi thấp đầu, Jin chớp mắt, nghe thấy người nào đó mới gọi tên một kẻ nào đó thật quen thuộc.
Bất đắc dĩ, Jin nhíu mày, bĩu môi.
Chú Walton này, chú đừng kêu tên con người tàn nhẫn đó nữa. Người ta chẳng quan tâm chú ra sao nữa đâu...
Jin nhớ lại cuộc trò chuyện với Tề Lãng mà tức sôi máu.
Dù gì người cần yêu thương cũng là chú Walton chứ bộ. Gã trai khỏe mạnh như Tề Lãng, biết là đau buồn, biết là bị sốc, nhưng vài tuần, vài tháng hẳn sẽ ổn thôi.
Còn bệnh tim của chú Walton là một căn bệnh đeo bám cho hết cuộc đời này.
Ai mới đáng thương hơn đây?
Mải nghĩ ngợi, Jin không biết Hoắc Kình đã tỉnh dậy.
" Jin?"
Giọng nói khe khẽ phát ra, Jin cúi mặt, nhìn anh, cười tươi.
" Chú vẫn buồn ngủ sao?"
Hoắc Kình ngồi dậy, đôi mắt mơ màng nói:
" Chú không định ngủ, nhưng nằm suy nghĩ một hồi lại ngủ quên mất."
Jin chớp mắt, " Chú nghĩ cái gì thế?"
Liếc nhìn Jin một cái, Hoắc Kình nén tiếng thở dài, lắc đầu.
" Không có gì quan trọng lắm. À, khi nãy cháu đã đi đâu vậy?"
Jin không hề kiêng dè, giấu giếm mà nói thẳng ra: " Gặp Wayne ạ."
" Sao phải gặp người đó?"
Hoắc Kình anh nói thế thôi, trong lòng ngược lại rất bồn chồn nôn nóng đó. Lý do gì thì anh chưa rõ lắm nhưng anh rất muốn biết nội dung của cuộc gặp gỡ kia.
Thấy Jin nói một câu rồi im re, Hoắc Kình ho một tiếng:
" Hai người đã nói những gì?"
Jin chống cằm, " Thôi ạ, chú mà nghe sẽ lên cơn tim chỉ vì độ ngu si của ai đó đó."
"..."
Hoắc Kình nghi hoặc nhìn Jin. Trong lòng thầm nói, chắc nội dung không vui vẻ gì rồi.
Anh cũng thừa biết là vậy mà, cho nên không muốn nghe nữa. Không dại gì lại đi nghe một câu chuyện buồn khi bệnh vừa mới tái phát cả.
" Cháu nghe bác Chu bảo là chú sẽ ở đây vài ngày nữa."
Hoắc Kình gật gù, " Ừm, chú cũng muốn ở đây nghỉ ngơi."
" Chú sáng suốt đó!!" Jin bật ngón cái, vẫn cười tít mắt.
Hai người nhìn nhau rồi cùng lúc trầm mặc. Mất một lúc, Jin mới lên tiếng, còn kèm theo là vỗ nhẹ vai anh nữa.
" Đừng lo nha chú! Cháu tin, ai đó không phụ lòng chú đâu!! Thần nhãn của cháu mách bảo là người đó còn yêu chú nhiều lắm."
Hoắc Kình hướng mắt ra ngoài cửa sổ, mi tâm nhíu lại.
Jin nhìn anh, " Được rồi. Nếu chú muốn biết thì cháu có cách thử cả."
Nói xong, cô bé mau chóng ghé sát tai anh, thì thì thầm thầm kế hoạch bí mật.
#
Hoắc Ưng ngồi xuống ghế, nhàn nhã cầm cốc nước lên uống. Ngạo Thiên cũng rất thản nhiên ngồi xuống phía đối diện.
Nhìn người nọ vẫn lạnh mặt với mình, Ngạo Thiên cũng bình thản lạnh mặt trở lại. Hai con người ở trong căn phòng vốn dĩ không bật điều hòa nhưng lại đủ sức đóng băng nó.
Ngạo Thiên lên tiếng, " Việc tuyển dụng của Tần Lãng thế nào?"
Hoắc Ưng nghe đến Tần Lãng nên có chút sửng sốt nhìn Ngạo Thiên. Mi tâm anh cau lại, hoàn toàn không hài lòng lắm.
Đây mà là chuyện tư sao? Khốn khiếp, ông đây sao lại tin vào lời nói của ngươi chứ?
Thấy biểu tình khó chịu của Hoắc Ưng, Ngạo Thiên biết mình vừa chọc giận ai đó, trong lòng cười khẽ nhưng ngoài mặt vẫn lãnh khốc.
Y nói tiếp, " Cậu ta có khả năng trúng tuyển không?"
Hoắc Ưng đặt cốc nước xuống bàn, " Đây là chuyện công!"
" Tôi thấy cậu ta cũng rất ổn đó. Mô hình kia tuy hơi méo mó nhưng chắc là do sự cố. Hồ sơ xin việc không tồi, rất ấn tượng."
Nghe Ngạo Thiên tiếp tục trình bày ý kiến chuyện công, Hoắc Ưng cảm thấy đầu mình rất nhức. Anh ngẩng mặt, liếc lạnh ai kia một cái.
" Sao lại có hứng thú với cậu ta như vậy?"
Ngạo Thiên không trốn tránh nói, " Vì Hoắc Kình rất muốn thấy cậu ta ở trong công ty."
Hoắc Kình muốn?
Hoắc Ưng lại chau mày, uống thêm một hớp nước nữa rồi cười lạnh.
" Gì đây chứ? Dylan, cậu đang diễn phim tình cảm cho tôi xem đó sao? Hy sinh cao cả thế chứ! Không nghĩ đến việc cho Tần Lãng trúng tuyển sẽ khiến Walton rời xa cậu sao?"
Ngạo Thiên không màng đến lời châm chọc kia, vì vốn dĩ nó làm gì có thật. Y ngồi thẳng lưng, nhìn Hoắc Ưng, cười điềm nhiên:
" Không lẽ cậu chưa nghe câu nói, nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc sao?"
Một câu nói vốn rất tình cảm ướt át, nhưng qua lời của Ngạo Thiên, nó bỗng chốc lạnh nhạt vô vị hẳn. Nét mặt y khi nói cũng chẳng thay đổi gì, còn cố tình cười nhẹ một cái.
Hoắc Ưng ngả người ra sau, " Đúng là hồ sơ của cậu ta rất ấn tượng. Tôi cũng định cho cậu ta trúng tuyển rồi. Thật ra tôi đang nhắm cho cậu ta một vị trí rất tốt."
" Xem ra cậu rất thích Tần Lãng." Ngạo Thiên nói thẳng thừng.
Hoắc Ưng vắt chéo chân, cười mê tình, " Làm sao có thể không thích được chứ? Tôi bị đốn đổ bởi nụ hôn của cậu ta đó. Hơi tiếc vì đó là nụ hôn đầu của tôi..."
Nói đến đây, Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn Hoắc Ưng. Ánh mắt của y có chút kỳ quái, nhưng ngay lập tức liền bình tĩnh.
" Cậu xác định đó là nụ hôn đầu của mình?"
Nghe hỏi vặn lại, Hoắc Ưng mang chút khó chịu.
Tất nhiên là anh phải xác định rồi, không lẽ người ta hôn mình, anh còn không biết? Đừng nhìn anh ăn chơi, phóng túng mà ai cũng sẽ hôn nha. Nụ hôn đầu, anh vẫn quyết giữ đến giờ đó thôi.
Mà, nó cũng mất rồi, còn