Cứ nghĩ rằng tuy là sống cạnh nhau nhưng sẽ hiếm khi được gặp mặt nhau, trò chuyện với nhau hay đơn thuần là qua chào hỏi vài câu.
Sự đời luôn không thể đoán trước được.
Chúng ta nghĩ sẽ không thể gặp mặt, nhưng ông trời đã se duyên cả rồi. Không gặp không có nghĩa sẽ không ở cạnh nhau.
Đêm hôm đó, Hoắc Kình bỗng dưng cảm thấy lồng ngực mình đau không thể chịu nổi. Trái tim của anh như đang bện lại một chỗ, co thắt không ngừng.
Ngồi trên ghế, Hoắc Kình một tay ghì chặt bên ngực trái, kìm lại cơn đau lại tái phát không biết là lần thứ mấy rồi.
Hộp thuốc màu trắng thuần túy ở ngay trên kệ. Hoắc Kình cố gắng đứng dậy, từng bước thật khó khăn mà đi đến đó. Anh vươn tay, muốn lấy nhưng cơn đau khiến tay chân anh run rẫy.
Cầm được một lúc lại làm rơi mất xuống sàn.
Hoắc Kình đau không chịu nổi liền khụy một gối xuống, miệng run rẫy nói:
" Thuốc...thuốc..."
Lúc này, ngoài cửa có tiếng chuông thanh thúy vang lên. Được hai lần, người nọ lập tức tự động mở cửa đi vào.
Viễn cảnh đáng sợ kia làm cho người nọ chẳng kịp suy nghĩ gì, liền chạy đến bên cạnh anh, đỡ lấy toàn cơ thể dựa vào người mình.
" Đau...thuốc.." Hoắc Kình hết lực tựa vào người Tề Lãng, tay vẫn không chưa thả lõng.
Tề Lãng liếc mắt nhìn hộp thuốc, mở nắp, đổ ra ba viên rồi đi rót một cốc nước lọc mang đến. Hoắc Kình mau chóng uống thuốc, nhấp vài ngụm nước rồi dựa vào Tề Lãng.
Cả người anh vẫn còn run lên từng đợt.
Tề Lãng nhìn anh như vậy, trán cũng túa ra không ít mồ hôi rồi. Ôm lấy Hoắc Kình, Tề Lãng mang anh vào phòng ngủ.
Đặt người kia xuống giường ngay ngắn, kéo chăn lại, Tề Lãng ngồi xuống ngay bên mép. Vuốt mớ tóc dính vào trước trán anh, cậu nhỏ giọng nói:
" Còn đau không?"
Hoắc Kình ngước mắt nhìn Tề Lãng, khóe mắt anh ươn ướt. Có lẽ vì đau quá. Anh chỉ lắc đầu một cái, nghiêng mặt, nhắm mắt lại.
Nhìn người kia không còn sức lực gì để nói chuyện, Tề Lãng cũng không lên tiếng nữa. Cậu chỉnh lại chăn cho anh, bật điều hòa ở nhiệt độ vừa phải, mở đèn bàn rồi lẳng lặng lui ra ngoài.
Đóng cửa lại, Tề Lãng cầm di động của mình, gọi cho Jin.
Hoắc Kình nghe tiếng khép cửa liền mở mắt ra. Vốn dĩ anh khóc không phải vì cơn đau trong cơ thể mình, mà là vì anh đang nghĩ đến những việc trong tương lai sẽ xảy ra.
Trước đây, bệnh tình của anh chỉ tái phát mỗi khi anh bị xúc động mạnh, hoặc lao động mệt mỏi.
Còn dạo này, không cần biết anh có xúc động mạnh hay không, nó đều sẽ tùy ý bộc phát. Hay nói dễ hiểu hơn, bệnh tình đã không còn theo sự điều chỉnh của bản thân anh nữa rồi.
Đồng nghĩa với việc, quả tim này đúng là sắp hỏng mất rồi.
Hoắc Kình che đi đôi mắt ướt của mình, cảm thấy trong lòng thật hoảng loạn.
Nghĩ đến tương lai này, anh sẽ rất dễ rời xa những người mình yêu thương. Lúc đó anh phải làm thế nào đây chứ?
Họ cũng sẽ rất đau đớn đó...
Tề Lãng gọi vào số của Jin, rất nhanh đã có người bắt máy.
" Có chuyện gì thế?"
" Jin, tôi muốn hỏi mỗi lần Hoắc Kình tái phát bệnh tim sẽ cần làm những gì?"
" Tái phát bệnh tim?" Jin như hét vào ống nghe, " Cậu nói lại xem. Có phải chú Walton bị gì rồi không?"
Tề Lãng để di động ra một khoảng, xoa xoa tai rồi trả lời:
" Vừa nãy người kia tái phát bệnh. Cũng may là tôi qua kịp nên đã cho uống thuốc."
Jin bên đây gần như kích động, ngồi không yên, đứng cũng không xong. Cô bé đi qua đi lại trong phòng, hít sâu thở ra rồi nói:
" Được rồi, thế thì may quá. Chú ấy thở lại được chưa? Ổn rồi chứ?"
Tề Lãng liếc mắt nhìn đến phòng ngủ của anh, khóe môi cong nhẹ.
" Hình như vừa ngủ rồi. Không sao đâu."
Jin gật đầu, " Phù, được rồi. Nếu có gì, cậu phải đưa chú ấy vào bệnh viện liền đó."
" Tôi không phải trẻ con."
" Haha, xin lỗi. À, chuyện khi nãy cậu hỏi, để xem nào."
Jin bên đây như đang suy nghĩ, im lặng một lúc.
Tề Lãng cũng ngồi xuống ghế, đem một tờ giấy đặt lên bàn cùng với một cây bút, chờ đợi.
" Đây. Nếu như bệnh tim tái phát, đầu tiên cậu phải để chú ấy nằm yên một chỗ, không được hoạt động quá nhiều. Tốt nhất là đưa lên giường nằm. Sau đó, đem thuốc đến, uống khoảng ba, bốn viên là được. Vì thuốc này bác sĩ đã tăng liều lượng nên như thế là đủ. Trong thời gian đợi cho thuốc thấm, cậu pha một ly trà bạc hà nóng, cái này chú ấy rất thích. Tinh thần phải thả lõng, không được căng thẳng. Trước đến giờ tôi chỉ làm những việc đó, chú ấy sẽ bình thường."
Jin nói một hơi, thấy Tề Lãng im hơi lặng tiếng liền hỏi:
" Cậu có nhớ không vậy?"
Tề Lãng lúc này cũng viết xong, liền nói, " Tôi viết vào giấy note rồi."
Viết vào giấy sao?
Jin có chút kinh ngạc khi trông thấy bộ dạng nghiêm túc chăm sóc người ta của Tề Lãng. Cô bé rất hài lòng, cực kỳ hài lòng.
" Thông minh đấy!" Jin khen.
Tề Lãng cũng nở nụ cười mãn nguyện, " Cảm ơn cậu."
Jin chớp mắt, " Tôi cảm ơn mới đúng chứ? Wayne, nhờ cậu chăm sóc chú Walton giúp tôi nhé. Một người bệnh nặng như chú ấy, sống riêng quả là liều lĩnh."
Tề Lãng cất tờ giấy note vào túi áo, trầm ngâm nghĩ ngợi.
Đúng là người kia liều lĩnh thật.
Nếu như khi nãy cậu không qua kịp thì sẽ thế nào đây?
Bất đắc dĩ thở ra, Tề Lãng nói, " Đừng lo. Cảm ơn cậu trước đây đã thay tôi chăm sóc cho người đó."
Ể?!!!
Cái gì mà thay cậu chăm sóc?
Phì, đúng thực là...cạn lời.
Jin bên đây muốn cười lớn một trận nhưng đã kìm lại. Thôi thì nể mặt ai kia, cô bé nghiêm chỉnh lên, nói:
" Không có gì! Thôi, đi chăm sóc người ta đi."
Nói rồi Jin cúp nhanh.
Tề Lãng cất di động vài túi quần. Loay hoay trong bếp gần mười phút, sau đó cậu mang ly trà bạc hà vào phòng ngủ. Mùi thơm nhanh chóng lan trong không khí làm ai kia đang nhắm mắt cũng phải tỉnh dậy.
Hoắc Kình hít mũi, xoay người.
Tề Lãng thấy anh tỉnh dậy liền bước nhanh đến. Đưa ly trà bạc hà trước mặt anh, cậu nói:
" Mau uống đi, rồi ngủ."
Hoắc Kình đưa tay đón ly trà, nhấp một ngụm. Mỗi lần được uống trà bạc hà, anh đều cảm thấy thoải mái hẳn ra.
" Khi nãy cậu qua đây đúng lúc thật đó."
Hoắc Kình ngước mắt nhìn Tề Lãng. Trong lòng thoáng vui vẻ.
Được người ta ẳm vào phòng ngủ mà lại...
" Định qua đây mượn anh vài cuốn sách, không ngờ lại thấy người nào đó ngồi trên sàn nhà, tay ôm ngực."
"..."
Tề Lãng cũng không nói nhiều, giành lại ly trà trên tay anh, để lên bàn. Sau đó cậu bảo anh nằm xuống, nghỉ ngơi tuyệt đối.
Hoắc Kình cũng răm rắp nghe theo. Thật ra là anh mệt chết đi rồi, không còn sức lực gì để ngồi tám chuyện nữa đâu.
Khi gần chìm vào giấc ngủ, Hoắc Kình mơ màng duỗi tay nắm lấy vạt áo của Tề Lãng. Anh nghiêng mặt, môi mấp máy.
" Đừng về..."
Tề Lãng vốn không định về nhà mình. Cậu còn ngồi bên cạnh anh mà trông nom từng giây từng phút.
Thấy ai kia giữ khư khư vạt áo của mình, cậu không nhịn được đã cúi xuống hôn lên trán, hôn lên mũi, rồi hạ xuống đôi môi.
Ăn đậu hủ phải ăn thế này, ăn toàn diện mới gọi là sảng khoái chứ.
Hoắc Kình cũng không phản kháng, anh nhắm mắt, thiếp đi.
Ngón tay vẫn giữ chặt vạt áo Tề Lãng làm cậu buồn cười lắm. Đặt tay ai đó vào tay mình, cậu thổi một luồng hơi vào, làm ấm.
Gần nửa đêm, Tề Lãng thấy Hoắc Kình đã ngủ ngon rồi, cậu mới an tâm cởi bỏ lớp áo sơmi, rồi trèo lên giường, nằm bên cạnh anh.
Xoay người ôm lấy người kia vào ngực, Tề Lãng không quên hưởng thụ cái sự ấm áp lâu lắm rồi không có được.
Hoắc Kình như tìm được chỗ dựa vững chắc liền chui sâu vào lồng ngực người nọ, ngủ thật ngon.
#
Khi nghe thấy tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ với vài tia nắng chiếu vào, Hoắc Kình mới biết là trời sáng rồi.
Mò tay sang bên cạnh, anh mở một mắt nhìn, thấy không có ai liền bĩu môi, buồn bực. Nhắm mắt lại, anh ôm gối, ngủ tiếp.
Hôm qua anh mệt như vậy, hôm nay sẽ được nghỉ phép một ngày. Tề Lãng có lẽ sẽ xin phép giúp anh thôi, hoặc Ngạo Thiên một lát sẽ gọi điện rồi anh nói luôn là ổn.
Nghĩ thế, anh an tâm ngủ cho tròn giấc.
Một lần nữa thức dậy thì đã gần tám giờ.
Hoắc Kình ngồi dậy vươn vai, ngáp khẽ một tiếng rồi mang dép lê, đi ra ngoài. Vừa đóng cửa, ngẩng mặt lên thì thấy hình dáng người nào đó đang bận tạp dề, bận rộn trong bếp.
Khoan đã, mình chưa tỉnh