Adonis đang bận một bộ đồng phục áo trắng quần đen, trông vô cùng bảnh trai. Mấy ngày hôm nay, resort nhà cậu vừa mới mở nên có khá nhiều khách du lịch ghé thăm.
Điều đó đồng nghĩa với việc, Adonis ngày càng bận rộn hơn. Cậu cũng không còn ở gần chỗ của Tề Lãng nữa.
Hôm nay Adonis dậy sớm để có thể phục vụ vài vị khách du lịch xinh đẹp. Cậu vốn dĩ vừa mê gái cũng vừa mê trai. Chỉ cần xinh đẹp thì cậu chấm tất.
Đang trò chuyện với hai người bạn nữ nóng bỏng kia thì bên trong là giọng nói của cô em gái họ.
" Adonis, anh có điện thoại."
Adonis xoay đầu nháy mắt với cô em họ một cái rồi chào tạm biệt hai người bạn nữ kia. Vào trong, cậu mau chóng nhận điện thoại.
" Alo? Tôi là Adonis."
" Adonis, là tao, Wayne." Tề Lãng trả lời.
Nghe giọng thằng bạn thân của mình, mấy tuần rồi không gặp nó làm Adonis nhớ muốn chết. Cậu kỳ thực muốn nhậu một bữa ra trò với Tề Lãng ghê chứ.
Gác tay lên quầy bar, Adonis cười cười:
" Sao đấy? Có phải vắng tao nên mày bắt đầu nhớ rồi không?"
Tề Lãng đang đứng bên ngoài hành lang, mắt lướt xuống bên dưới, nhìn ngắm đường phố. Nghe thấy Adonis đang tự đắc, cậu chỉ nhướn mi, không khách khí đáp lại:
" Tao bận lắm, không có thời gian nhớ đến mày."
Adonis tụt hứng, hậm hực, " Vậy gọi làm gì hả Doggie?"
" Tao đang nghĩ cần phải có một người đến dạy dỗ mày ra trò. Mà dẹp chuyện đó đi, hôm nay tao gọi vì muốn đặt phòng ở resort nhà mày."
" Đặt phòng?" Adonis có hơi bất ngờ, trong lòng hào hứng, " Mày rủ bạn đi chơi à?"
" Phải, ba người nữa cùng với tao."
Nghe nói đến còn có thêm ba người nữa, Adonis đã bắt đầu mơ tưởng. Cậu nhếch môi cười hê hê, gương mặt biến thành một con dê cụ chính hiệu.
" Sao nào? Miêu tả bạn mày cho tao biết chút đi."
Tề Lãng nghe xong, mi tâm nhíu chặt lại.
Cậu chỉ không hiểu vì sao bản tính mình không hề trăng hoa đa tình mà lại vớ phải một thằng bạn cực kỳ lăng nhăng như vậy. Chưa nói đến máu dê trong người nó đã trở thành thương hiệu.
Tề Lãng trầm mặc nghĩ ngợi, sau đó miêu tả đơn giản:
" Một con mèo, một con rắn và một con báo."
WTF?
Adonis nghe xong, còn nghĩ là mình nghe nhầm. Gương mặt tên nào đó thoáng chốc đông cứng lại, cười còn không nổi.
Ngoại trừ con mèo ra thì rắn với báo đều là những con vật đáng sợ. Tốt thôi, bạn của Wayne sao lại...hoang dã như vậy nhỉ?
" Chậc, tao nghĩ là tao thích con mèo hơn đấy." Adonis vẫn chứng nào tật nấy.
Cậu nghĩ, con mèo sẽ rất đáng yêu nha.
Nhưng Tề Lãng vừa nghe đến đó thì chỉ muốn bay thẳng đến đảo, bóp chết thằng nào đó láo xược cứ mãi để ý đến "phu nhân chưa chính thức" của mình.
" Tiếc cho mày, đó là mèo hoang. Cẩn thận, đừng động."
Adonis bật cười ha hả, " Vậy còn mày là con gì?"
" Đương nhiên là một con rất uy vệ rồi. Sư tử."
" Haha..." Adonis càng cười lớn hơn.
Tề Lãng bình tĩnh như thường, " Còn mày là con dê. Tao làm sư tử để ngoạm mất đầu mày."
"...Thằng mất dạy!!!!!" Adonis rống vào điện thoại làm cô em họ giật cả mình.
Tề Lãng bên đây cười đến vui vẻ, cúp máy, thản nhiên mở cửa căn hộ 419 đi vào. Chỉ tội cho Adonis bị biến thành một con dê, còn bị ngoạm mất đầu.
Thật là mất mặt!!
Nhìn thấy bộ mặt hớn hở của Tề Lãng, Hoắc Kình không khỏi thắc mắc. Khi nãy anh cũng có nghe giọng cậu bên ngoài hành lang nhưng không để ý lắm.
Liếc một cái, anh hỏi:
" Vừa nói chuyện với ai sao?"
Tề Lãng ngồi xuống bàn, " Ừm. Gọi cho Adonis để đặt phòng."
" À, ra thế. " Hoắc Kình cũng ngồi xuống đối diện, " Tối nay soạn đồ là vừa rồi. Ngày mai mười giờ sáng khởi hành đó."
" Ừm. Chúng ta sẽ đi tàu." Tề Lãng gõ ngón tay xuống bàn như tính toán gì đó.
" Thật sự phải đi tàu à? Không thể đi máy bay?"
Tề Lãng dời tầm mắt nhìn Hoắc Kình, chốc chốc lại cười một tiếng. Nhướn người lên, gương mặt cậu dí sát vào gương mặt anh. Không ngượng ngùng hôn mau lên chóp mũi ai đó, Tề Lãng nói:
" Nhị thiếu ạ, đi tàu tiện hơn, cũng vui hơn, tiết kiệm nữa."
Lần này kẻ nào đó hôn mà không xin phép không biết là lần thứ mấy rồi. Hoắc Kình mở lớn mắt, hay nói cách thì là trừng người kia một cái.
Xoa xoa mũi mình, anh hừ khẽ:
" Bị say sóng nên không thích đi tàu."
" Thật không? Hay là sợ biển?"
Hoắc Kình chớp mắt nhìn người nọ, dù hơi mất mặt nhưng cũng gật đầu thừa nhận.
Còn tưởng ai kia cười lên trêu chọc anh, không ngờ lại bảo thế này:
" Tôi sẽ mang theo phao cho anh, ở cạnh anh 24/24, không rời nửa bước. Tôi là sóng đó, chắc chắn sẽ không để anh bị cuốn đi."
"...Sóng mới cuốn đi không phải sao?"
Tề Lãng lúc này phì cười, thản nhiên véo một má của anh:
" Chẳng biết lãng mạn gì cả!"
Nói rồi cậu dựa lưng vào ghế, " Cho tôi mượn máy một chút được không? Tôi cần xem vài thứ."
Nhìn qua phía ghế sa-lon, Hoắc Kình chỉ, " Ừ, nó bên kia."
" Cảm ơn."
Nói rồi Tề Lãng đứng dậy, ngồi xuống trước máy laptop của Hoắc Kình, điềm nhiên mở một vài trang web lên xem. Còn Hoắc Kình thì bước vào phòng sách nhỏ.
Đem ra một cuốn truyện mà anh đọc mấy tháng trời rồi còn chưa đọc xong nữa. Ngồi xuống bên cạnh Tề Lãng, Hoắc Kình giở sách ra, im lặng đọc.
Người nọ bật một bản nhạc nhẹ, bản nhạc này cũng vừa đúng là thể loại anh thích nữa. Liếc nhìn Tề Lãng một cái, Hoắc Kình không thể nén được nụ cười trên môi mình.
Khung cảnh yên bình ấm áp thế này là điều anh mong mỏi từ rất lâu rồi đó.
Tề Lãng chăm chú xem một vài thứ liên quan đến trò chơi trực tuyến. Cậu không trăng hoa chứ lại nghiện game lắm. Có thể thức đêm cày suốt mà.
" Đọc sách mà xao lãng thì không được đâu."
Tề Lãng mắt không ngó ngang ngó dọc, lại thốt ra một câu như vậy.
Hoắc Kình ngồi cạnh giật khẽ, mắt đảo qua trang sách, vờ lật qua trang tiếp theo, coi như mình chưa nghe gì.
Chỉ có kẻ nào đó ngồi cười tủm tỉm đắc ý.
Nghịch một lúc lâu, Tề Lãng khều tay anh, dời sự chú ý.
" Này, nhìn con này xem, oai không?"
Hoắc Kình buông sách, hướng đến màn hình nhìn chăm chú. Nhân vật trò chơi được Tề Lãng cho bận y phục rất chói lóa đó.
Anh không am hiểu game lắm, nhưng nhìn nó đẹp nên anh gật đầu.
" Ừm, rất đẹp đó."
Tề Lãng bên cạnh cười tít mắt, " Tất nhiên rồi. Người ngoài đời còn đẹp hơn như vậy mà."
"..."
Hoắc Kình im lặng, nhìn qua tên tự tin nào đó, khinh bỉ lườm một cái.
Tề Lãng cũng nhìn anh, chu môi, " Sao nào? Không công nhận là tôi đẹp hử?"
" Ừm."
" Thật sao?"
" Ừm."
" Whale..."
Hoắc Kình nghe chữ Whale như đang hờn dỗi, anh nhất thời sửng sốt. Vừa rồi tim còn đập mạnh một cái.
Trời ơi, gọi tên người ta như vậy sao?
" Được rồi, đẹp."
Tề Lãng lúc này mới cười mãn nguyện, " Tôi biết mà."
Hoắc Kình không có hứng thú với trò chơi của Tề Lãng, càng không thể ngồi đây nghe người nào đó tự luyến bản thân đến mức như vậy. Đứng dậy, anh bước vào bếp, lục lọi tủ lạnh xem có món gì để nấu cho buổi chiều hay không.
Từ trong bếp, anh nói vọng ra:
" Tề Lãng, cậu ăn cơm ở đây luôn không?"
Tề Lãng đang chơi hăng say, lại nghe đến cái tên cũ, đôi mày cậu nhíu lại. Nhưng vì người gọi mình là Hoắc Kình, cậu xem như không có việc gì, bình thản đáp:
" Ừm, có ăn."
" Được rồi."
Hoắc Kình nói, sau đó vui vẻ nấu bữa chiều.
Trong khi anh đang loay hoay với món chính thì Tề Lãng kinh ngạc thốt