Sáng sớm bác sĩ đã đến tận phòng bệnh của Hoắc Kình mà thông báo một tin mừng.
Đối với người nhà của anh, đó đích thị là tin mừng, giống như một phép màu nhiệm từ trên trời ban xuống.
Nhưng riêng Hoắc Kình, đó không hẳn là một điều khiến anh thấy hạnh phúc nhất. Ngược lại, anh cảm thấy vô cùng bất an.
Mọi người đều có đông đủ mặt mũi ở phòng bệnh để nghe bác sĩ thông báo.
" Bệnh viện chúng tôi đã tiếp nhận được một người đồng ý hiến tim của mình cho bệnh nhân Walton đây. Thông tin này đã được xác nhận vào hôm qua."
Nghe xong thông báo, ai nấy đều rất đỗi kinh ngạc.
Chu Sa có lẽ là người vui mừng nhất. Hai bàn tay bà run lên vì kinh ngạc, cẩn thận hỏi lại bác sĩ:
" Bác sĩ, đây là sự thật đúng không?"
Vị bác sĩ kia nhìn bà, mỉm cười nhẹ nhàng:
" Đúng như thế. Hai ngày nữa, chúng ta sẽ tiến hành phẫu thuật. Dù sao cũng đã có người đồng ý hiến tim là qua được cửa ải cam go nhất rồi. Mọi người có thể bớt lo lắng một chút rồi."
Hoắc Kình ngước mắt nhìn mọi người, nụ cười của họ đang hiện hữu trên môi. Có lẽ là họ thật sự vui mừng cho anh. Anh, sắp được sống thêm một lần nữa rồi.
" Bác sĩ, chúng tôi có thể biết thông tin về người đồng ý hiến tim không?"
Ngạo Thiên là kẻ máu lạnh nhất, y tuy vui mừng nhưng hoàn toàn không tỏ ra quá đỗi hạnh phúc. Nụ cười trên môi cũng thoắt ẩn thoắt hiện.
Nhìn vị bác sĩ kia thật lâu, Ngạo Thiên mới hỏi câu đó.
Trong lòng y cũng đoán được trước chuyện này sẽ được giữ bí mật rồi. Không ngờ, vị bác sĩ kia đã nói y chóc như thế.
" Chuyện này...người kia đã bảo không được tiết lộ danh tính. Chúng tôi cũng không thể làm khác được."
" Không cho tiết lộ? Sao lại bí ẩn như vậy?"
Lần này Hoắc Ưng lên tiếng thắc mắc.
Vị bác sĩ trông thấy nhiều đôi mắt đang hướng đến mình, đột nhiên cũng mất tự nhiên kỳ lạ. Ông ấy cố gắng lắc đầu, từ chối mọi lời mời gọi của người nhà bệnh nhân.
" Thật xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ được."
Sau đó, ông cùng vài cô y tá rời khỏi phòng bệnh.
Còn lại năm con người ở trong lần lượt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt kịch liệt nhưng cuối cùng vẫn là im lặng.
Ngạo Thiên bộ dáng thong dong có vẻ không lo nghĩ, nhưng kỳ thực, y chính là đang suy nghĩ rất nhiều.
Y không tin vào phép màu mà ông trời ban đến. Y chỉ tin, có một người tự tạo ra phép màu đó. Nhưng chuyện chưa rõ ràng, y không thể nói chắc.
Hoắc Ưng ngồi xuống ghế, trái ngược với niềm vui mừng khi nãy là sự bất an cùng tò mò. Hắn ngước mắt nhìn Ngạo Thiên đang đứng:
" Ngạo Thiên, anh thấy chuyện này thế nào?"
Vương Ngạo Thiên liếc mắt nhìn Hoắc Ưng, sau đó nhìn đến Hoắc Kình vẫn còn im lặng, y hạ giọng:
" Anh cũng không chắc."
Hoắc Ưng bực bội thở mạnh ra.
Chỉ có Jin, người lạc quan nhất trong căn phòng đành lên tiếng:
" Mọi người đừng nghĩ ngợi nữa. Chuyện trước mắt chú Walton đã có thể được thay tim, mọi người nên vui mới phải."
Dừng lại, Jin nuốt khan, cố xua đi suy nghĩ trong đầu của mình:
" Hmm còn về người hiến tim, chúng ta rồi sẽ biết đó là ai mà. Không có chuyện gì bí mật được đâu."
Mọi người trầm mặc lắng nghe, coi như đồng tình mà gật đầu cho qua.
Chỉ có một mình Hoắc Kình là không như thế.
Giữa một bầu không khí ấm áp vui vẻ thì anh đột nhiên nói như thế này:
" Con sẽ không phẫu thuật."
Ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Ưng vừa mới dịu xuống, bây giờ lại phải bốc hỏa. Hắn nhìn em trai mình, nghe giọng điệu cứng đầu kia, không đành lòng mà mắng quá nặng.
Nhưng cũng không kìm nén được bực tức.
" Em lại nghĩ cái gì vậy?"
Chu Sa bên cạnh cũng căng thẳng theo anh, vội đến gần, cầm tay anh:
" Hoắc Kình, con nói như vậy là ý gì? Đừng nghĩ nhiều quá. Mọi người đều lo lắng cho con lắm..."
Hoắc Kình cúi thấp đầu nhìn bàn tay của mẹ, mi mắt khẽ hạ xuống. Anh không nói thêm lời nào nữa, để mọi thứ chìm xuống trong tĩnh lặng.
Ngạo Thiên ở phía đối diện thì vẫn điềm nhiên quan sát anh, qua một lúc, y rời khỏi phòng bệnh đến công ty.
#
Tám giờ tối, Jin ở lại trông chừng Hoắc Kình.
Cô bé không biết mình làm việc này là có quá liều mạng hay không nhưng dù gì đi nữa, mình cũng gật đầu đồng ý rồi. Bây giờ mà rút lại lời có khi sẽ chọc cho bệnh nhân đau tim lên cơn bất ngờ mất.
Jin mải mê nghĩ ngợi, cũng không biết là người nọ lúc này thay xong quần áo hết rồi.
Hoắc Kình đội lên đầu một chiếc nón kết màu đen, rõ ràng ngụy trang rất giỏi luôn. Jin chớp chớp mắt, nuốt khan, nhỏ giọng lên tiếng:
" Chú Walton, chú thực sự phải đi trong buổi tối nay sao?"
Hoắc Kình chỉnh lại mũ, khoác thêm một chiếc áo khoác da bên ngoài rồi ngẩng mặt nhìn Jin. Trông thấy đôi mắt Jin ngấn nước, còn có chút lo lắng, anh cười khẽ.
" Đừng lo, chú đã uống thuốc cầm cự rồi. Đêm nay chú không đi, chắc chắn sẽ muộn."
Mặc dù được an ủi trấn tĩnh, Jin vẫn không yên tâm nổi. Cô bé níu lấy góc áo khoác của anh, bồn chồn hỏi:
" Chú làm sao biết cậu ấy đang ở đâu chứ?"
Hoắc Kình lúc này dừng chân, xoay người nhìn Jin.
Nghe cô bé hỏi, anh mới nhận ra, mình còn chưa suy nghĩ thấu đáo nữa mà đã hành động rồi.
Anh có biết chắc người ấy đang ở đó hay không?
Hoàn toàn không có cơ sở nào để khẳng định điều đó cả.
Hoắc Kình cắn nhẹ môi, hít sâu một hơi rồi thở ra.
Không sao cả, dựa vào linh cảm một lần, có lẽ sẽ ổn?
Hoắc Kình trấn an bản thân xong liền gỡ bàn tay của Jin ra khỏi vạt áo, dịu dàng nói:
" Người ấy chắc chắn ở đó. Chú thử một lần xem sao."
" Còn nếu không gặp?"
Hoắc Kình trầm mặc.
Nếu không gặp?
Bỗng dưng nhớ lại đêm hôm đó, Tề Lãng đột ngột xuất hiện, nói thật nhiều điều ý nghĩa, nhưng lại khiến người ta vô cùng bất an, Hoắc Kình không khỏi sợ hãi.
Anh không rõ nỗi sợ của mình là gì, nhưng cứ nghĩ đến Tề Lãng, anh lại không ngăn bản thân run rẫy.
" Nếu không gặp..." Hoắc Kình như hạ quyết tâm mà nói, " Thì chú cũng không phẫu thuật."
Chín giờ tối, Hoắc Kình đi xe đến một bờ biển.
Nơi này đã từng ghi lại không ít kỷ niệm của cả hai. Bờ biển này là lúc anh bị mẹ gọi đến đây, có ý định dụ dỗ anh trở về công ty làm việc. Sau đó, anh gặp Tề Lãng cũng ra biển chơi.
Hai người đã cùng ngồi trên phiến đá to ở đằng kia mà trò chuyện. Hai người còn nắm tay nhau dạo quanh biển đến xế chiều. Tề Lãng còn xả thân cứu anh khỏi đám lưu manh.
Còn có...
Hoắc Kình lơ đãng nhìn sóng ở đằng xa vỗ rì rào, khóe môi lại cong lên, cười thật nhẹ.
Còn có nhiều kỷ niệm khác nữa.
Bị gió đêm thổi mạnh đến, Hoắc Kình kéo kín áo khoác rồi bước đi trên nền cát vàng mịn màng.
Ban đêm, đứng ở biển, gió lồng lộng thế này, Hoắc Kình đột nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Đưa bàn tay hứng lấy một hớp nước biển lạnh buốt, Hoắc Kình nhận ra, bản thân đã không còn bị ám ảnh bởi chuyện trước đây nữa.
Đang mơ màng cảm thụ dòng nước mát lạnh kia thì ở phía sau lưng Hoắc Kình tựa như có tiếng bước chân.
Ngày một lúc một gần hơn.
Hoắc Kình bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy, xoay người lại nhìn. Dưới ánh đèn màu vàng trà leo loét ở hai bên bờ biển, thân ảnh kia ngày càng hiện rõ lên trong tầm mắt của anh.
Hình dáng đó, đời đời anh cũng không thể quên được. Khuôn mặt đó, cho dù bị bỏng nặng, bị gì đi nữa, anh cũng không thể không nhận ra.
Thân ảnh đó sau khi xác nhận được kẻ lạ mặt vừa mới đặt chân đến đây thì ngay lập tức lùi về sau một bước.
Đôi mắt có vẻ kinh ngạc, chân mày nhíu chặt lại.
" Sao...anh lại ở đây?"
Hoắc Kình lúc này mới động đậy hàng mi, chớp một cái để tỉnh táo. Sau đó, anh bước thật nhanh đến chỗ người kia, rất thẳng thắn mà tát cho tên đó một bạt tai.
Ba phần là tức giận, bảy phần là đau lòng.
Cái tát của Hoắc Kình luôn là như thế.
Tề Lãng ngây ngốc chạm vào chỗ vừa bị đánh, sau đó ngước mắt nhìn Hoắc Kình.
" Ngốc nghếch!"
Hoắc Kình cắn chặt môi, túm lấy hai vạt áo đang bay phất lên trong gió, kéo Tề Lãng gần mình hơn.
" Sao cứ phải làm những trò khiến người khác đau lòng vậy chứ? Nói đi, cậu là đồ ngốc từ trong bụng mẹ rồi đúng hay không? Hả? Cậu nghĩ cậu âm thầm hy sinh bản thân để cho tôi cuộc sống là tôi sẽ nhớ cậu hoài hay sao? Cậu không nghĩ khi bí mật lộ ra, tôi sẽ đau khổ thế nào sao?"
" Đồ ngốc nghếch! Đồ dở hơi! Tôi sẽ tức chết vì cậu trước khi bệnh tim tái phát đó, có biết hay không? Cậu nghĩ bí mật sẽ được giấu hoài hay sao? Hả? Ngạo Thiên chỉ điều tra một tí đã tra ra là cậu rồi. Cậu còn có thể đáng ghét hơn không? Tôi đã rất, rất khổ sở đó, tên ngốc..."
Tề Lãng không rõ người kia đã dồn bao nhiêu uất ức mới nói đến mức như thế. Nói mà không ngừng lại một giây, giống như giây trước tức giận, giây sau có thể cầm dao đâm chết cậu vậy.
Nhưng mà, khi nhìn thấy Hoắc Kình mắng cậu như thế, tức giận vì cậu, cậu lại rất an lòng.
Đó là chứng minh cho việc, Hoắc Kình vẫn còn để tâm đến cậu rất nhiều.
Mặc kệ vạt áo của mình bị nắm chặt muốn rách một đường, Tề Lãng dứt khoát ôm lấy Hoắc Kình vào trong lồng ngực. Đem cả cơ thể đang khổ sở vì cậu kia dịu dàng nâng niu.
Tề Lãng kéo vạt áo rộng thùng thình bao lấy toàn bộ thân thể Hoắc Kình, đem anh như một món bảo vật quý giá mà cất giấu.
" Tôi xin lỗi."
Hoắc Kình ở trong lòng người kia cũng không mắng nữa, cực kỳ trầm tĩnh. Chỉ có khóe mắt anh hơi ướt, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
" Đừng làm như thế."
Hoắc Kình thì thầm ở trong ngực Tề Lãng.
Anh thật sự không cần cậu làm điều đó vì anh. Cậu còn rất trẻ, một tương lai phía trước vẫn còn đợi chờ cậu. Vì cái gì mà cậu phải từ bỏ nó để đổi lấy một cuộc sống của một ông chú gần bốn mươi chứ?
Không đáng một tí nào cả.
Gió đêm mang những lời thì thầm kia bay vào tai Tề Lãng. Cậu lơ đãng nhìn ra ngoài khơi, cánh tay thêm một lực ôm chặt anh.
" Tôi có thể làm mọi thứ vì em."
" Không cần thiết!"
" Tôi đã hạ quyết tâm rồi, em cũng đừng cản trở nữa."
Hoắc Kình đột nhiên lui ra khỏi lòng Tề Lãng, bắt lấy bàn tay cậu, kéo đi về phía trước. Hành động này làm cậu giật khẽ người, may mắn là tỉnh táo để mà giữ anh đứng lại.
" Này, làm gì thế hả?" Cậu nhịn không muốn quát lớn.
Hoắc Kình không xoay mặt, vẫn kiên định kéo tay cậu về phía trước.
" Cùng chết!"
Tề Lãng lần này dùng lực nhiều hơn, nghiêm mặt nhìn Hoắc Kình:
" Đừng có làm chuyện hồ đồ nữa. Bao nhiêu người lo lắng cho bệnh tình của em, còn em thì đang làm gì vậy?"
" Lo lắng? Thế thì Tề Ôn, ba cậu, mọi người khác thì thế nào? Đột nhiên nhận lấy tin tức con trai mình đã qua đời do tình nguyện hiến tim cho một ông chú gần bốn mươi tuổi, ai sẽ sốc hơn?"
Tề Lãng nghe đến đây, đôi mắt ngây ra, không nói được gì.
Mấy ngày qua cậu đã không muốn nghĩ đến người nhà vì mỗi lần nghĩ đến sẽ thực khó khăn để mà bước chân đến bệnh viện.
Nhưng đúng là Hoắc Kình nói không sai.
Cậu chỉ mải muốn đạt được mong muốn Hoắc Kình sống khỏe mạnh, nhưng lại quên đi người ba đã lớn tuổi vừa mừng rỡ khi thấy con trai trở về, quên mất người chị vẫn chờ đợi cậu đến tiệc cưới, quên cả thằng bạn thân suốt ngày lải nhải bên tai.
Tề Lãng buông tay Hoắc Kình ra, nhắm chặt mắt lại.
Lúc này cậu còn có lựa chọn nào khác hay sao?
Hoắc Kình nhìn Tề Lãng đang một lần nữa đấu tranh tâm lý, anh hạ mi mắt, nắm lấy bàn tay cậu.
" Chi bằng chúng ta cứ ở cùng nhau cho hết