Phiên ngoại 3 ❀ Nhật ký trưởng thành của Chim Chim
Vào một ngày mùa Hạ nóng bức, hai vị thiếu gia của nhà họ Hoắc ra đời.
Vị thiếu gia lọt ra sớm hơn vị thiếu gia còn nằm bên trong bụng mẹ được hai phút đã oai phong được làm anh trai.
Anh trai ấy, được mẹ đặt tên là Hoắc Ưng – Một con chim ưng lẫy lừng uy vệ.
Nhưng hôm nay chúng ta sẽ gọi cậu ta bằng cái tên Chim Chim đầy thân mật, nhé.
Từ đây, nhật ký trưởng thành của Chim Chim ra đời.
Mùa đông, Chim Chim tròn năm tháng tuổi.
Trong phòng ngủ của hai anh em, Cá Cá đang một mình một cõi với bộ xếp hình hình thù kỳ lạ. Từng mảnh ghép nằm lung tung trên sàn nhà. Cá Cá nhìn nó chăm chú, đôi mắt tròn xoe, duỗi ngón tay bốc lấy một miếng ghép.
Chim Chim cũng ở trong phòng nhưng chui vào cái chỗ khác. Chim Chim năm tháng tuổi biết lật rồi, khoái nằm lăn ra tấm thảm nhung mềm mại rồi cười khình khịch.
Cá Cá đưa đôi mắt nhìn sang phía anh trai mình, sau đó bắt đầu chống hai tay xuống đất, chập chững bò tới, bò tới bên cạnh Chim Chim.
Chim Chim nằm ngửa ra lòi cả cái bụng tròn tròn mịn mịn, Cá Cá từ trên nhìn xuống, chớp chớp mắt, nói thứ ngôn ngữ gì đó của trẻ con.
Ai cũng không hiểu, chỉ có Chim Chim là hiểu.
Cá Cá khoe cho Chim Chim cái miếng ghép, Chim Chim lật người lại, bắt đầu thích thú.
" A a ô ô, ba ba bô bô" ( Anh ơi, xem nè)
" Bô bô ba ba, ô ô a a" ( Cái gì vậy? Đẹp quá!)
Duỗi tay muốn giành miếng ghép trên tay Cá Cá, Chim Chim hoàn toàn không biết mình làm một hành động thật điên rồ.
Cá Cá bỏ miếng ghép xuống đất từ bao giờ rồi, chỉ hại Chim Chim nhướn lên, trượt tay rồi bịch một cái.
Mũi chưa gãy nhưng miệng đã tiếp đất, ngậm lấy miếng ghép vào trong miệng.
Ngày hôm đó, Chim Chim khóc một trận long trời lở đất. Cá Cá thì vô tội tìm mãi miếng ghép hình mà mình khi nãy đã cầm.
Cá Cá không nhớ mình bỏ ở đâu.
Chim Chim thì cứ xuýt xoa cái miệng bị chảy máu của mình...
Mùa hạ, Chim Chim tròn một tuổi.
Hôm nay là thôi nôi của Chim Chim và Cá Cá.
Ba mẹ đều tổ chức một bữa tiệc thật lớn, mời không dưới một trăm vị khách. Ba mẹ của Chim Chim và Cá Cá đều là dân thương gia, rất có tiếng trong thương trường nên khách đến dự thôi nôi thì giống như đi ăn lễ cưới vậy.
Người lớn một bên chào hỏi, xuýt xoa nhau đủ kiểu.
Chỉ có Chim Chim với Cá Cá thì ngồi ở chỗ được định sẵn, nghịch nghịch đồ chơi.
Hôm nay Chim Chim bận đồ đẹp trai lắm. Vì hai người là sinh đôi nên ăn vận y chang nhau làm cho nhiều người nhầm lẫn.
Có người nựng má Cá Cá thì bảo, Chim Chim yêu quá.
Chim Chim không hiểu, chỉ nghe được tên của mình liền ngóc cái mỏ nhọn lên hóng hớt. Nhưng mà người ta toàn nựng má Cá Cá không hà.
Còn có người thơm thơm Chim Chim thì nói, Cá Cá đẹp trai quá.
Cá Cá lần này giống anh trai, nghe tên mình thì hóng hớt qua phía đó.
Thôi nôi của hai anh em chỉ đọng lại một ký ức thật mờ nhạt.
Chính là tên của họ hình như bị thay đổi rồi.
Mùa thu, Chim Chim đi học lớp một.
Chim Chim cùng Cá Cá lần đầu đến trường tiểu học.
Ngôi trường trong trí tưởng tượng của hai đứa bé thật rộng lớn, thật vĩ đại. Người người đi qua đi lại đông đúc.
Cá Cá ngước mắt nhìn bọn họ, sau đó ghé tai Chim Chim:
" Trường lớn quá, chúng ta có bị lạc nhau không?"
Chim Chim tỏ ra một vẻ lạnh lùng cực soái nhìn một loạt bạn nữ vừa đi ngang qua mình, sau đó thì nắm lấy tay Cá Cá, đĩnh đạc nói:
" Anh nắm tay em, chúng ta sẽ không bị lạc nữa."
Cá Cá nghe Chim Chim hùng hổ tuyên bố như vậy, cái mặt hào hứng cười toe toét.
Ở giữa sân trường tiểu học có hai vị thiếu gia quần áo hệt nhau, khuôn mặt hệt nhau, chỉ khác một người khoái lạnh lùng, một người thì như hoa nở.
Mùa xuân, Chim Chim sắp tốt nghiệp tiểu học.
Trong những tháng ngày đi học, Chim Chim trở thành một người vệ sĩ vừa đẹp trai, vừa phong cách, còn mạnh mẽ của Cá Cá.
Trong trường không ai là không biết đến hai vị thiếu gia sinh đôi này hết.
Mỗi lần ra chơi, Chim Chim sẽ chủ động lăn xăn chạy xuống căn tin, mua thật nhiều bánh trái lên lớp để Cá Cá ăn. Còn mình thì ngồi bên cạnh, hễ đứa nào tới xin xỏ, Chim Chim liền trừng mắt, đuổi.
Đó là lý do Cá Cá tăng cân vùn vụt, riết hai cái má múp múp, cắn một phát thì khỏi chê.
Chim Chim nhìn Cá Cá xoa xoa bên mặt, hứng thú dí sát miệng vào, cắn thật mạnh.
" Anh hai, đau quá!"
Chim Chim cắn xong, cười hả hê, " Đã quá!"
Cá Cá đáng thương trưng ra đôi mắt ngấn nước, không thèm nói chuyện với anh trai nữa.
Mỗi lần như vậy, Chim Chim đều phải lặn lội lấy tiền tiết kiệm của mình đi mua một bịch kẹo sô cô la để dỗ dành Cá Cá.
Những năm tháng đó, Chim Chim được mọi người phong biệt hiệu, anh trai quốc dân.
Mùa xuân, Chim Chim tròn mười ba tuổi.
Vào khoảng thời đó đã có một sự việc kinh thiên động địa.
Đó chính là bỗng dưng có một thằng bạn lớn tuổi hơn hai anh em họ xin gia nhập chơi chung.
Chim Chim lần đầu tiên mới thấy một đứa mất nết đầy mình như vậy nha.
Thằng bạn đấy gọi tên Vương Ngạo Thiên.
Nhưng mà Chim Chim đâu có ưa, nên gọi nó là Vương Bát Đản.
Trời Trời lúc đó cũng đâu có ưa Chim Chim, mặc dù tên hai đứa chung một hệ nhưng nó không có ưa nhau gì sất.
Trời Trời khi đó lớn hơn, nhưng lại bị Cá Cá thu hút.
Lần đầu tiên Chim Chim nhận ra em trai mình có sức hút mạnh mẽ như thế đó. Trời Trời khi đó rất là cừ, rất là ghê gớm, dùng mọi cách để lấy lòng Cá Cá.
Chim Chim một lần nhìn thấy Trời Trời bắt chước mua bánh kẹo dụ ngọt Cá Cá đã nổi sùng lên:
" Ê Vương Bát Đản, sao mi thủ đoạn vô biên thế?"
Trời Trời nghe tên của mình bị đổi không thương tiếc, đôi chân mày nhíu lại nhưng không thèm chấp Chim Chim.
Trời Trời tiếp tục đưa bánh kẹo cho Cá Cá rồi nói:
" Nè, sau này chúng ta chơi chung nha."
Cá Cá ôm một đống quà vặt trong người, ngước đôi mắt nhìn Trời Trời rồi quay sang nhìn Chim Chim.
Nhìn anh trai giận dữ, Cá Cá nuốt nước bọt, thành thật trả lại quà vặt cho Trời Trời.
" Thôi, Thiên Thiên ăn đi."
Chim Chim chứng kiến cảnh đó, cười có tâm ghê hồn.
" Nhục chưa con!"
Nói xong Chim Chim kéo Cá Cá bỏ đi không ngoảnh lại.
Năm đó, Trời Trời đem Chim Chim liệt vô danh sách đen. Chim Chim thì suýt làm hình nhân ghim vài cây kim.
Mùa đông, Chim Chim mười bốn tuổi.
Chim Chim bị một cú sốc.
Nửa đêm, Chim Chim đang ngủ thì bật dậy vì tiếng ồn bên ngoài. Chim Chim dụi mắt cho tỉnh táo, sau mới mò sang giường Cá Cá.
" Kình Kình, em có nghe gì không?"
Hỏi xong rồi Chim Chim mới phát hiện, Cá Cá mất tiêu.
Theo tiếng ồn, Chim Chim mở cửa đi ra ngoài thì phát hiện trong nhà chốc chốc có rất nhiều người. Mọi người dường như phớt lờ Chim Chim mà vội vã chạy về hướng ngoài vườn.
Chim Chim nhìn một tí rồi lẫn vào đám đông, chạy ra đó.
Ra đến ngoài sân, Chim Chim nhìn thấy một viễn cảnh rùng rợn và khiếp đảm.
Mặt đất loang lỗ những vệt máu đỏ tươi, bốc mùi tanh tưởi. Trên mặt đất thì có một người đàn ông chững chạc.
Chim Chim nương theo đám đông chen chúc lên phía trên, nhìn rõ được người kia là ba mình thì chết lặng.
Mất một lúc lâu mới có người phát hiện ra Chim Chim liền nhấc bổng Chim Chim lên mang vào trong.
Chim Chim khi đó vùng vẫy kịch liệt:
" Buông tôi ra. Ba tôi nằm kia, ba tôi tại sao lại chết! Ba tôi đang đau. Mấy người buông tôi ra!!"
Chim Chim khóc rất thảm thiết, tức giận đạp mạnh vào ngực người đang nhấc bổng mình.
Sau khi trở về phòng, Chim Chim cũng bình tĩnh lại, chùi nước mũi:
" Kình Kình đâu rồi? Em ấy đi đâu rồi?"
Người nọ nhìn Chim Chim, một hồi trầm mặc không nói mà lui khỏi phòng. Chim Chim ngồi không yên một chỗ lại mở cửa trốn ra ngoài.
Khi đi dọc hành lang phòng ngủ, Chim Chim tìm thấy một phòng đang hé cửa, ánh sáng chiếu ra.
Đứng gần đó, Chim Chim chăm chú lắng nghe.
" Nó không sao chứ? Có phải bệnh tái phát hay không?"
" Chứng kiến cảnh đó sẽ ảnh hưởng tâm lý lắm. Bệnh tình chuyển nặng hơn rồi."
Chim Chim nghe có chút mờ mịt, bạo gan đẩy cửa ra rồi bước vào. Điều đầu tiên Chim Chim thấy chính là em trai mình đang đeo vài thứ dây nhợ linh tinh trên người.
Bác sĩ thì vây xung quanh.
Chu Sa nhìn thấy Chim Chim liền ôm lấy Chim Chim mang ra ngoài.
" Em trai của con bị gì thế?"
" Chỉ là ngất đi."
" Bệnh tình chuyển nặng là sao?"
" Đừng hỏi nữa, Ưng."
Năm đó để lại cho hai vị thiếu gia biết bao là vết thương lòng.
Chim Chim đương nhiên hiểu ra được sự tình. Chim Chim biết em trai mình mắc bệnh tim bẩm sinh, còn bản thân mình thì không bị cho nên rất thương em trai.
Mỗi một giây phút, Chim Chim đều tự nhắc nhở bản thân phải bảo vệ yêu thương Cá Cá.
Mùa hạ, Chim Chim mười lăm tuổi.
Tình cảm anh em trai cứ tưởng sẽ mãi bền chặt thì lại bị rất nhiều thứ xung quanh ảnh hưởng.
Đó là sự thiên vị của Chu Sa.
Chim Chim đủ thông minh để hiểu ra mẹ mình cưng chiều Cá Cá hơn. Còn bản thân mình thì mẹ sẽ không mấy quan tâm.
Chim Chim rất khó chịu về điều này.
Thời gian lâu dần, Chim Chim bỗng dưng không còn mấy hứng thú chơi cùng Cá Cá hay đơn giản là trò chuyện nữa.
Chính vì thế mà khiến cho tên Vương Bát Đản có cơ hội thân mật với Cá Cá hơn.
Từ bộ ba chơi cùng nhau lại thành một cặp đôi Trời Cá chơi với nhau, còn Chim Chim thì một mình.
Lúc Chim Chim vùi đầu học bài thì thấy Trời Trời đang ở trong vườn với Cá Cá, cố gắng bày nhiều trò để khiến Cá Cá cười.
Sau cú sốc kia, Cá Cá khá trầm lặng.
Nhìn một cái rồi rời đi, Chim Chim quơ hết tập vở trên bàn xuống đất, quyết định không học bài gì nữa.
Lúc Chim Chim vi vu trên con xe đạp của mình thì thấy Trời Trời đang dừng trước một tạp hóa, mua mấy cây kem rồi lao xe về hướng nhà mình.
Chim Chim nhìn theo, chẳng hiểu sao quay đầu lại, trở về nhà.
Cất xe xong, Chim Chim nhìn thấy Cá Cá đang ăn kem rất ngon lành. Trời Trời thì ở bên cạnh, cũng ăn kem.
Cá Cá nhìn thấy Chim Chim vội gọi:
" Anh hai, lại đây ăn kem nè."
Chim Chim mặt mũi lạnh tanh bước tới, nhìn xuống cái bàn chỉ còn cái bọc ni lông.
Trời Trời cắn một miếng kem lạnh buốt, thản nhiên nói:
" Tôi mua có hai cây thôi."
Chim Chim nghe xong lập tức đá mạnh vào cạnh bàn, cạnh bàn lập tức hướng tới chân Trời Trời đập thẳng một cú.
" Méo cần!"
Chim Chim bỏ đi. Trời Trời đau đến mức thấy cả dòng họ mình đang xoay quanh.
Mùa thu, Chim Chim mười sáu tuổi.
Vương Bát Đản sang Úc du học.
Cái ngày tiễn Trời Trời ra sân bay, Chim Chim không có đi mà vùi đầu vào chăn ngủ thật ngon.
Mặc kệ Cá Cá bên cạnh khuyên nên đi tiễn nhưng Chim Chim vẫn quyết tâm không đi.
Cái thằng đấy, mình có mặt hay không có mặt cũng chẳng quan tâm đâu. Ôi bố khỉ, thiếu gia đây làm quái gì phải khiến ngươi vui lòng?
Nghĩ vậy, Chim Chim lại tiếp tục nhắm mắt, ngủ.
Cho đến khi Cá Cá trở về thì Chim Chim đã ngồi ở giường, cầm máy game tập trung chơi.
Liếc mắt nhìn Cá Cá, Chim Chim nói:
" Bay rồi hả?"
Cá Cá gật đầu, " Thiên Thiên hỏi tại sao anh hai không tới đó."
" Không thích thì không tới."
Cá Cá lại gần, cúi mặt nhìn Chim Chim:
" Không thích thật sao? Vậy mà đêm qua, em nghe thấy anh hai nói mớ, nói là Vương Bát Đản, đừng có đi."
Chim Chim cứng họng nhìn Cá Cá.
Cá Cá tiếp tục, " Mà Vương Bát Đản thì có mỗi Thiên Thiên thôi. Anh hai hay gọi cậu ấy như vậy mà, đúng không?"
Cá Cá chỉ hỏi rồi không cần câu trả lời, thản nhiên lấy đồ đi thay. Chim Chim lúc này mới nhúc nhích, bực bội đạp cái gối.
Mẹ nó, mình nói mớ mà cũng bị bắt gặp. Chẳng có tí tiền đồ!
Đi thì đi, ai cần quái gì mà níu kéo!
Chim Chim ném máy game sang một bên, bước tới mở hộc tủ, định tìm thứ gì vui vui chơi. Không ngờ nhìn thấy một con hạc giấy.
Chim Chim tò mò cầm lên, có nếp gấp đã gỡ ra một lần rồi. Chim Chim theo nếp đó gỡ ra lần thứ hai.
Trong đó có ba chữ: Tôi thích cậu.
Hộc tủ này là của cả hai anh em.
Cá Cá thay đồ xong đi ra, nhìn thấy Chim Chim xem con hạc giấy thì có chút sửng sốt.
" Cái này của ai thế?"
Cá Cá ngập ngừng một lúc lâu mới khai thật:
" Của Thiên Thiên."
" Gửi ai?"
"...Gửi cho em."
Mùa đông, Chim Chim hai mươi ba tuổi.
Chim Chim mua vé, bắt chuyến bay từ Mỹ sang Úc.
Bất chấp sự phản đối của Chu Sa, Chim Chim quyết định sang Úc tìm thằng nào đó họ Vương tên Bát Đản.
Khi đến nơi, Chim Chim gọi vào số của con người đó.
" Alo?"
" Mau ra sân bay đón tôi."
"... Cậu là ai?"
" Chồng ngươi đấy!"
Cúp cái roẹt.
Trời Trời nhất thời ngẩn người, nhìn mãi điện thoại của mình, sau đó cũng vác xác ra sân bay.
Khi Trời Trời đến sân bay thì phát hiện có một thanh niên dáng dấp không tệ, bận một chiếc áo lông dày đang ngồi xổm.
Mái tóc nâu dưới ánh đèn đường lại thêm tịch mịch.
Trời Trời thở dài một cái, bước tới đó, đứng trước mặt Chim Chim.
Chim Chim nhìn thấy đôi giày tây đắt tiền, lập tức đứng dậy, tống cả vali vào Trời Trời.
" Đến muộn quá đó!"
Trời Trời bất đắc dĩ cầm lấy vali của người kia, khuôn mặt rất tuyệt tình.
" Có ai hoan nghênh đâu mà đến!"
Mùa xuân, Chim Chim hai mươi tư tuổi.
Chim Chim mặt dày dọn đến sống cùng một phòng trọ với Trời Trời.
Ngày ngày hai người chạm mặt không ít.
Những ngày đầu, Trời Trời cố tình dọn một ít đồ vào ký túc xá của trường học để mà ở. Còn Chim Chim thì một mình một cõi, tung hoành thế nào cũng được.
Nhưng chỉ tầm khoảng nửa tháng, hai tuần ngắn ngủi thôi, Chim Chim đã cáu mất rồi.
Ông đây bất chấp tất cả dọn đồ bay qua đây với ngươi mà ngươi lại dám dọn đi sao? Mẹ nó, ông đây không tóm cổ ngươi về thì không phải đại thiếu gia họ Hoắc.
Nói là làm, buổi tối đó, Chim Chim xâm nhập vào ký túc xá của Trời Trời, không khách khí gõ cửa phòng rầm rầm.
Một người bạn của Trời Trời ra mở cửa, nhìn thấy một khuôn mặt phẫn nộ