Mặt trời đã sớm treo lơ lửng trên đầu ngọn cây ngoài vườn rồi mà Tề Lãng còn chưa chịu dậy. Có lẽ đêm qua cậu ta thức khuya chơi game quá nên mới như vậy.
Đợi đến khi Tề Ôn đích thân bước chân qua trước phòng cậu ta, gõ cửa liên hoàn thì cậu ta mới chịu lết thân ngồi dậy.
Rửa cái mặt, đánh cái răng, thay cái quần, mặc cái áo xong xuôi rồi Tề Lãng mới chịu mở cửa. Đôi mắt âm trầm kỳ lạ làm cho Tề Ôn giật cả mình. Nhưng cô mau chóng lấy lại dáng vẻ bình thản, véo mạnh vào bên má của em trai mình.
" Tối qua sao em về muộn thế?"
Lâu lắm rồi mới nghe chị mình hỏi cung như mấy bà mẹ khó tính khác ý.
Tề Lãng vò đầu, ngán ngẩm nói, " Đi dạo một chút, có gì sao?"
Tề Ôn liếc mắt, bĩu môi, " Chả sao cả. Chỉ là thấy hơi ngạc nhiên thôi. Trước giờ em cũng đâu đi với bạn nhiều."
Hai chị em vừa trò chuyện vừa đi xuống cầu thang. Lúc này bên ngoài cửa phòng khách có một người ghé thăm.
Tề Lãng ngước mi nhìn liền thốt, " Mày qua đây làm gì thế, Edward?"
Edward bộ dạng tươi tắn và siêu hấp dẫn đứng trước mặt hai người họ, lễ phép cúi đầu chào Tề Ôn. Trong mắt nó thì Tề Ôn xinh đẹp ngất ngây luôn, tiếc là không bao giờ cưa đổ được cô ấy cả.
" Định qua đây rủ mày đi chơi bóng." Edward bước tới cười với Tề Lãng.
Chơi bóng à?
Tề Lãng mới ngủ dậy, nói chung mặt mũi cũng không có tí sức sống gì sất. Cậu ta ngồi xuống ghế, cầm chai nước lạnh trong tủ lạnh ngồi uống một hơi rồi nói:
" Bây giờ luôn sao?"
Edward gật đầu, " Chứ mày đợi gì nữa?"
" Không có gì." Tề Lãng đột nhiên chột dạ.
Chẳng qua khi nãy cậu có kiểm tra điện thoại mình rồi nhưng mà không thấy tin nhắn hay cuộc gọi gì hết. Cứ nhủ trong lòng là người kia bận rộn lắm, với hôm nay là chủ nhật nữa nên càng bận hơn.
Nghĩ thế cho đỡ ấm ức thôi chứ Tề Lãng biết, mọi việc đều có Jin lo cả rồi.
Ấy thế mà điện thoại vẫn chưa có mẩu tin nhắn nào hết.
Lần nữa cầm điện thoại lên, ngó nghiêng, rồi lại đặt xuống. Hành động của Tề Lãng làm cho Edward nó muốn nổi điên.
" Hey, mày có định đi không?"
Tề Lãng liếm môi, " Một chút nữa xem."
" Sh..." Edward vừa định chửi tục liền nhớ có Tề Ôn ngồi phía xa xa kia liền ngậm mồm lại, " Mày đợi cái quỷ gì vậy?"
" A!" Tề Lãng đột nhiên a một tiếng vui mừng khiến Edward không khỏi tò mò.
Điện thoại đột nhiên sáng đèn làm cho cậu vui mừng hẳn ra. Kiểu gì chứ trong lòng cũng mong ngóng một chút. Chẳng phải hai người còn đang hẹn hò đó sao?
Hôm nay cũng mới có ngày thứ hai thôi à.
Liếc mắt nhìn qua màn hình, thấy hiện con số ngắn ngủn, mẩu tin cũng nhảm nhí, Tề Lãng tức rần người, ném điện thoại qua một bên.
Edward mặt ngu, " Mày thật sự đợi tin nhắn?"
" Ờ."
" Thế thì mày có định đi với tao không?" Edward gần mếu mặt.
Tề Lãng liếc nó một cái, vỗ vai dỗ dành, " Tao nghĩ là tao sẽ đi với mày."
Hai đứa vừa mới đi ra đến cổng, một tin nhắn lại đến ngay sau đó. Tề Lãng trong đầu nghĩ đó là tin của tổng đài nên cũng chưa mở ra xem vội.
Đợi đến khi hai người có mặt tại sân bóng rồi, Tề Lãng vừa lấy điện thoại ra khỏi túi quần, định bỏ vào cái balo thì màn hình sáng lên, đã có hai tin nhắn chưa đọc.
Cậu lười nhác liếc mắt xuống nhìn, giật mình với cái tên trên đó.
Whale: Jin vừa đưa tôi hai chiếc vé đến khu vui chơi. Jin bảo không muốn đi nên bảo chúng ta đi thư giãn. Thế nào?
Whale: Ừm...Nếu cậu bận thì thôi vậy.
What? Ấy, đợi đã...
Tề Lãng quên luôn cái bọn đang đợi mình vào trận mà vội vàng gọi điện sang. Tiếng tít tít nhàm chán kêu hoài, cuối cùng mới có người bắt máy.
May thế, đó là Hoắc Kình.
Giọng anh vẫn trầm ổn như trước.
" Sao thế, Tề Lãng?"
Thịch.
Uầy, khi không lại gọi tên người ta như thế!!
Tề Lãng nuốt khan, " Bây giờ tôi mới nhận được tin nhắn. Thầy...cái vé khu vui chơi ấy, thầy có đi với ai chưa?"
Hoắc Kình bên đây vốn đang chăm sóc lại mấy chậu hoa ban, nghe thế liền bật cười, " Không đi cùng cậu thì tôi đi làm gì nữa. Đi với người khác sẽ khó coi lắm nha."
Hôm nay Hoắc Kình cũng biết đùa nữa...
Tề Lãng cười trong vô thức.
" Đợi tôi một chút, năm phút nữa tôi sẽ có mặt."
Cúp máy, Tề Lãng đeo balô lên vai rồi quay lại nhìn Edward:
" Tề Ôn bảo tao về nhà có chuyện gấp lắm. Chị ấy bị ngã, không nặng lắm nhưng tao về trước nhé. Xin lỗi."
Nói dối trơn tru như ăn sushi trứng cá ý, nên Tề Lãng tạm thời được Edward cho phép rời bỏ trận đấu.
#
Hoắc Kình vừa nghe cái tin giật gân kia liền vội vàng dẹp hết mọi việc sang một bên. Anh bước vào phòng, nhìn ngắm cái tủ quần áo của mình cũng hơi lâu một tí rồi mới chọn được bộ đồ ưng ý.
Đầu tóc, ổn rồi.
Mặt mũi, không thể chê nữa.
Quần áo, duyệt luôn.
Mặc dù mọi thứ đã hoàn hảo rồi nhưng chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy hồi hộp ghê cơ. Biết rằng ngày hôm qua cũng cùng nhau đi dạo ấy, nhưng hôm nay lại còn đi đến khu vui chơi vốn dĩ chỉ dành cho mấy đứa teen teen thôi, mình đã ba mươi mấy rồi mà lại...
Thôi thì không sao, vé miễn phí, người yêu cũng xứng thế, không đi sẽ uổng mất.
Nghĩ ngợi cũng gần mấy phút, Hoắc Kình mới dần tỉnh lại, rời khỏi phòng.
Mới đóng cửa lại thì nghe thấy tiếng chuông gió kêu lên. Tề Lãng chạy một quãng khá xa đến đây, tất nhiên là lố năm phút mất rồi.
Cậu ta thở hồng hộc, trán ướt đẫm mồ hôi.
" Hộc...Xin lỗi...Khi nãy...khi nãy tôi..."
Hoắc Kình nhìn bộ dạng vội vã kia mà bật cười. Anh đi lại gần, lấy cái khăn tay lau hết mồ hôi trên trán cậu, sau đó nói:
" Có gì mà lại vội như vậy? Tôi cũng đâu có đi cùng người khác."
Bị ai kia nói trọng tâm vấn đề, Tề Lãng cứng họng, cười gượng gạo.
Sau khi đã thở lại bình thường rồi, hai người bắt đầu lái xe đến khu vui chơi mà Jin nói.
Hiện tại thì khu vui chơi này không đông mấy. Nhìn xung quanh toàn thấy mấy cô cậu trẻ tuổi đến đây, hoặc mấy nhóc tì có phụ huynh nắm tay đưa đi nữa.
Miễn là có người lớn thì Hoắc Kình đỡ ngại rồi.
Tề Lãng thấy anh không nói gì bèn đụng đụng ngón tay.
" Không ngại đấy chứ?"
Cái tên này, đã bị Jin bảo ngu si mà cứ không chấp nhận.
Hoắc Kình rõ ràng đang rất ngại, nhưng anh cố gắng không để ý rồi mà tên kia còn cố tình hỏi đến.