Lúc đó, Tôn Dao vừa quay xong một cảnh phim, lớp trang điểm còn trên người, dùng cạn hai chai nước tẩy trang mà vẫn không rửa sạch được nên người bị nổi mẫn đỏ.
Lúc thê thảm như thế, cô thật lòng không muốn nghe điện thoại, nhất là điện thoại từ một số lạ, lại là mã vùng của quê nhà, có lẽ cậu lại gọi tới mượn tiền.
Điện thoại đổ chuông tới bốn lần, Tôn Dao mới bực bội nghe máy, giọng chẳng êm ái gì cho cam: “A lô?”
“Xin hỏi cô có phải là người thân của bà Chu Hân Bình không?”
Tim Tôn Dao bỗng dưng thấy nhói lên, chần chừ một lát mới lên tiếng: “Đúng vậy, tôi là con gái của bà ấy.”
“Bà Chu Hân Bình bị ngất, đang nằm trong bệnh viện, cô mau qua đây một chuyến đi.”
“Tôi… hiện giờ tôi đang ở xa, nhanh nhất cũng phải mất…” Tôn Dao hoảng hốt nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt trên hộc tủ đầu giường.
“… Năm tiếng đồng hồ nữa mới có thể tới được.
Cô liên lạc với cậu của tôi trước đi, số điện thoại của cậu tôi là…”
Tôn Dao sốt ruột đi tới đi lui trong căn phòng thuê của mình nhưng không sao nhớ được số điện thoại của cậu.
Đột nhiên trong đầu nảy lên một ý, cô lập tức chạy đi lục lọi cuốn sổ ghi chép thông tin của mình.
Sổ ghi chép này là do mẹ đưa cho cô vào năm ngoái khi lên Bắc Kinh thăm cô, bên trong còn có những số điện thoại mà mẹ cô nghĩ là có thể giúp cô, để lỡ như cô có chuyện gì gấp thì còn có thể nhờ người giúp một tay.
Trang đầu tiên của cuốn sổ chính là số điện thoại của cậu cô.
Tôn Dao vội vàng đọc số điện thoại này cho cô y tá, không ngờ cô y tá lại nói: “Lúc nãy chúng tôi đã gọi cho số này nhưng người đó nói mình đang chơi mạt chược, đánh xong thì sẽ tới.”
Lúc đó, Tôn Dao liền bật cười.
Thói đời đen bạc, lòng người dễ đổi thay, ngoại trừ bật cười ra thì cô còn làm được gì chứ? Cô vội vã mua vé xe chạy về quê ngay trong đêm thì mới biết vì muốn góp được số tiền bảo lãnh cho em họ cô mà mẹ cô đã giấu mọi người đi làm bảo mẫu, quá mệt nhọc nên bệnh gan liền tái phát.
Sau khi mẹ cô tỉnh lại, câu đầu tiên của bà là: “Sao con lại về đây?”
“Mẹ thành ra thế này, con có thể không về được sao?”
“Cậu và mợ con có thể chăm sóc mẹ được mà.”
“Thôi đi! Hôm qua y tá gọi điện thoại cho ông ta, ông ta nói đánh mạt chược xong thì sẽ qua ngay.
Kết quả là tới giờ vẫn chưa thấy tăm hơi đâu…” Tôn Dao còn mong là ông ta gục chết trên bàn mạt chược luôn đi, nhưng đáng tiếc khả năng này rất thấp, bởi vì kẻ xấu thường hay sống lâu…
Mẹ cô vừa nghe cô trách móc cậu mình thì lại nhẹ nhàng lảng sang chuyện khác.
“Con chạy về như thế này thì công việc của con phải làm sao đây?”
“Mẹ sắp mất mạng tới nơi rồi mà còn quan tâm công việc của con phải làm thế nào sao?”
“Mẹ không muốn con bận lòng vì mẹ.
Mẹ ở chỗ cậu con cũng rất tốt mà, con đừng có đi đi về về như vậy, tiết kiệm được chút tiền vẫn hơn…”
Lại là tiền… Tôn Dao nghe xong, cười lạnh, sau đó nước mắt chảy xuôi.
Việc đầu tiên Tôn Dao làm sau khi về lại Bắc Kinh chính là quay lai công ty quản lý.
Trong ba tháng công ty không sắp xếp công việc cho cô, cô gần như không có thu nhập gì.
Tiền thuốc đợt đầu tiên của mẹ là nhờ Nhậm Tư Đồ trả thay cho cô.
Nhưng tiền thuốc đợt thứ hai, bất luận thế nào cô cũng không thể mở miệng nói với Nhậm Tư Đồ.
Đáng tiếc, công việc đều đã được xếp lịch cho những người khác, Tôn Dao chạy đến công ty ba chuyến nhưng đều không có kết quả gì.
Tôn Dao lại ôm thất vọng mà về nhà thêm lần nữa.
Nhưng không ngờ, ngày hôm sau lại có công việc tự tìm đến với cô.
“Có vai nữ thứ trong một bộ phim truyền hình, bộ phim này coi như ở tầm trung, có lẽ có thể giúp cô nâng cao chút tiếng tăm của mình.
Nhưng tôi phải nói trước một tiếng, nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này là bạn của ông chủ chúng ta.
Người này có tiếng là điển hình cho kiểu nhà giàu mới nổi, thanh danh không được tốt cho lắm nhưng vì nể mặt ông chủ, chúng ta không thể không hợp tác trong bộ phim này.
Vốn muốn chỉ định những nghệ sĩ dưới tay của Tư Gia Di đóng, bởi vì những nghệ sĩ dưới tay chị ta rất có kinh nghiệm, cũng biết cách xử lý tình huống nhưng sau khi gã nhà giàu mới nổi này nhìn thấy danh sách nghệ sĩ thì liền chỉ định em…”
Chỉ định em…
Thâm ý trong đó chắc không cần phải nói.
Về phần “thanh danh không tốt”…
Cũng có nghĩa là cho dù không ngủ với ông ta thì danh dự của mình cũng sẽ trở