Đêm đó, Hạ Diên Điệp mơ một giấc mơ đã lâu không thấy.
Trong giấc mơ, cô đang ở trên cái cầu thang dài của nhà họ Du. Ánh trăng chiếu lên người cô đổ bóng về phía sau, tạo thành hình bóng vô cùng rõ ràng. Nó cao hơn cô, dài hơn cô, đủ sức chống đỡ tất cả những thứ đáng sợ trong bóng tối, rồi cái bóng trên nền đất khẽ giơ tay lên, nhẹ nhàng đáp xuống đầu cô gái.
Cô nghe rõ giọng nói trầm ấm dễ chịu trong giấc mơ.
“Ở sau lưng cậu.”
“...”
Hạ Diên Điệp lập tức tỉnh lại.
Việc này còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần so với vô số cơn ác mộng mà cô đã từng gặp phải, cô sợ đến toát mồ hôi hột, trằn trọc mãi không thể ngủ lại được.
Thế nên cô dứt khoát rời giường, bật đèn bàn nghiên cứu một bộ tài liệu khoa học tổng hợp để cố gắng bình tĩnh lại.
Bầu trời lờ mờ sáng trong tiếng sột soạt từ giấy bút vang lên.
Trước khi rửa mặt đi xuống lầu, Hạ Diên Điệp tựa nửa người trước tấm gương trong phòng tắm.
Đúng như dự đoán, mí mắt mỏng dưới đôi mắt hạnh mơ màng hơi thâm quầng do ngủ không ngon giấc.
… Đúng là gieo họa mà.
Trong lòng ngổn ngang bao mối cảm xúc khác nhau, thậm chí suốt cả bữa sáng, Hạ Diên Điệp không hề liếc mắt nhìn cậu cả - người ngồi cùng bàn ăn lấy một lần.
Sau khi, nhanh chóng đặt túi cơm và mang bát cháo dọn đi, cô đứng dậy chuẩn bị rời khỏi bàn: “Cháu ăn xong rồi, cháu ra xe trước đây, mọi người cứ thong thả.”
“Sao hôm nay Tiểu Điệp ăn nhanh thế?” Dì Triệu ngạc nhiên hỏi.
“Cháu hơi đói bụng một chút ạ.”
Hạ Diên Điệp mím môi cười với dì Triệu, sau đó đi vòng qua bàn ăn đi ra ngoài.
Khi bóng hình cô vừa đi qua chiếc ghế lưng cao của ai đó, cô lập tức nghe thấy tiếng đôi đũa làm bằng ngà voi nhẹ nhàng đặt lên cái gác đũa bằng sứ, phát ra âm thanh nhẹ nhàng, trong trẻo.
“Chúng ta cùng nhau đi.” Cậu cả uể oải đứng dậy.
Thân hình vội vã đi ra của Hạ Diên Điệp chợt khựng lại: “?”
Dì Triệu đánh rơi cái bát vừa mới bưng lên, kinh ngạc nhìn dáng vẻ Du Liệt: “A Liệt, cháu còn chưa ăn được mấy miếng mà.”
“Ở trường có việc, không ăn nữa.”
“...”
Bóng dáng thiếu niên thản nhiên xách ba lô đi ngang qua Hạ Diên Điệp, chiếc áo sơ mi đồng phục học sinh dường như sắp hòa tan thành một với anh, khiến Hạ Diên Điệp vô thức nín thở cho đến khi anh đi ngang qua.
Du Liệt vẫn không dừng lại, giống hệt với trước kia, như thể anh không nhìn thấy cô.
Hạ Diên Điệp âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần thứ ba bọn họ đi cùng xe rồi.
Hạ Diên Điệp đã có chút thành thạo, sau khi ngồi vào ghế phụ, cô lấy cuốn sách nhỏ ra ngoài cặp sách, trong đó ghi chép lại một số lỗi cô đã mắc phải ở một số môn học.
Ngồi trên xe, thời gian từ nhà họ Du đến trường chỉ vừa đủ để cô ôn tập lại vài trang.
Cũng giống như hai lần trước, hành trình im lặng gần như đã kết thúc, sau khi biển chỉ đường quen thuộc hiện ra, Hạ Diên Điệp cất cuốn vở, ôm cặp sách ngay trước ngực.
Chú lái xe mỉm cười tủm tỉm: “Vậy chú sẽ để cháu xuống chỗ lần trước nhé?”
“Được ạ. Cảm ơn chú.”
Hạ Diên Điệp hào hứng đáp lại, nghiêng người chuẩn bị tháo dây an toàn.
Nhưng đúng lúc này, từ ghế sau vang lên một giọng nói uể oải, như thể anh vừa mới tỉnh dậy.
“Không cần.”
Hạ Diên Điệp đột nhiên dừng động tác thắt dây an toàn lại.
Tài xế ngơ ngác nhìn kính chiếu hậu: “Cậu chủ?”
Trên chỗ tay vịn ở hàng ghế phía sau, Du Liệt đưa tay đỡ trán, hơi ngước mắt lên, giọng nói có chút lạnh lùng trả lời:
“Lái xe tới thẳng cổng trường.”
Anh hơi dừng lại một chút, ngón trỏ khẽ di chuyển viên đá cuội màu đen trên khớp xương ở ngón tay giữa, bổ sung thêm: “Cổng trường ấy, ngay phía trước.”
Tài xế: “…”
“?”
Có vẻ như chú tài xế không phải là người duy nhất bị dọa sợ.
Hạ Diên Điệp quay đầu lại, gần như cô phải nghiến răng nghiến lợi kìm nén cảm xúc, ngồi tại chỗ, giọng nói có chút run rẩy vì sợ hãi: “Cái này không được đâu, nếu các bạn cùng lớp nhìn thấy sẽ bàn tán.”
Nhìn hồ ly nhỏ đang cố gắng làm ra vẻ trước mặt mình, Du Liệt hơi cụp mắt xuống, thản nhiên cười: “Cậu có sợ đâu mà.”
“… Tôi sợ.” Hạ Diên Điệp cắn răng thật chặt để không lao tới cắn anh một cái, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Tôi sợ chết khiếp đi được.”
Hạ Diên Điệp phản kháng rất rõ ràng, Du Liệt im lặng mấy giây, cuối cùng trợn mắt nhìn tài xế qua gương chiếu hậu ra hiệu tấp xe vào lề đường.
Chú tài xế rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng bẻ tay lái.
Hiện tại bọn họ đã đến rất gần cổng trường rồi.
May mắn thay, vì tiết kiệm thời gian ăn sáng nên hai người đến sớm hơn hẳn, ở đây cũng chưa có nhiều học sinh.
Thấy phía trước hay phía sau đều không có học sinh, Hạ Diên Điệp chỉ thiếu điều che mắt mọi người lại, nhanh chóng xuống xe. Sau khi nói lời chào tạm biệt một cách vội vàng, cô chạy băng băng trên vỉa hè, sau đó giả vờ như mình là học sinh đang đi bộ đến trường.
Nhìn thấy chiếc xe dài có logo đôi cánh nhỏ phóng đi, đuôi xe rẽ vào con đường dừng lại ngay trước cổng trường.
Cuối cùng Hạ Diên Điệp mới dời mắt đi, cảm thấy nhịp tim dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng nó vẫn chưa kết thúc.
“Kít…”
Chiếc xe đạp dừng lại ngay trước mặt cô chỉ khoảng một mét, Kiều Xuân Thụ hạ một chân xuống, ngạc nhiên quay đầu lại: “Hồ điệp nhỏ?” Cô ấy liếc nhìn góc đường trước mặt nơi chiếc Rolls - Royce vừa biến mất: “Cậu đến trường bằng ô tô sao, hình như tớ vừa thấy cậu đi ra khỏi chiếc xe đó hả?”
“...?”
Hạ Diên Điệp nghẹn họng, một hai giây sau, cô mới đeo chiếc cặp sách trên vai nói: “Vừa rồi tớ mới băng qua đường, suýt chút nữa đã tông vào chiếc xe đang đỗ đó…”
Âm thanh của người chột dạ nhẹ nhàng hơn hẳn mọi khi.
May mắn thay, Kiều Xuân Thụ không suy nghĩ nhiều, cô ấy gật đầu, mỉm cười vỗ nhẹ vào yên xe đạp: “Lên đây, tớ chở cậu đi.”
“?”
Có lẽ là vì sự tò mò “làm sao có người ngồi lên được xe đạp một chỗ như vậy”, ma xui quỷ khiến thế nào Hạ Diên Điệp đồng ý ngồi chung xe đạp với Kiều Xuân Thụ… Ngay phía trước.
Khá khó chịu.
Thậm chí còn phải kéo váy đồng phục xuống.
Cũng may đường đi không xa, hai người bọn họ chở nhau, cười cười nói nói suốt không lâu đã đến được cổng trường.
Trường học không cho phép đạp xe trong trường nên Kiều Xuân Thụ bước xuống, Hạ Diên Điệp cũng đi theo phía sau.
Đẩy tới trước cửa trường, Kiều Xuân Thụ đột nhiên kêu lên: “Đó không phải là cậu cả của lớp chúng ta sao?”
“Hả?”
Hạ Diên Điệp theo bản năng nhìn theo ánh mắt Kiều Xuân Thụ.
Ngoài cổng trường, Du Liệt mặc áo sơ mi và quần dài, lười biếng dựa vào cột trụ cẩm thạch kế bên.
Rõ ràng chỉ là đồng phục học sinh nhưng khi người này mặc vào lại giống như có hàng trăm ngàn tia sáng rực rỡ, hiếm lắm mới có ngày anh nhét áo sơ mi vào cạp quần theo quy định của trường học, đường cong từ thắt lưng đến bờ vai rộng phía sau được siết chặt lại tạo nên sự gợi cảm, cảm giác công kích, mạnh mẽ đến mức trông anh không giống một cậu học sinh cấp ba 17, 18 tuổi.
Chẳng trách tại sao cậu cả này được người ta chú ý tới, tất cả học sinh ra vào đều nhìn về phía anh.
Nếu giáo viên trực nhật đang kiểm tra đồng phục học sinh không đứng cách đó vài mét thì có lẽ đã có nữ sinh đến gần xin WeChat của anh rồi.
Kiều Xuân Thụ tò mò hỏi: “Vị cậu cả kia đang đợi người nào sao? Ái chà, người nào có thể khiến cậu ta kiên nhẫn chờ trước cổng trường vậy chứ?”
“...”
Hạ Diên Điệp đã được Kiều Xuân Thụ “đánh thức” thành công.
Cô không hề nghĩ ngợi, lập tức đi vòng qua chiếc xe đạp, trốn vào phía bên kia của Kiều Xuân Thụ.
Kiều Xuân Thụ nghiêng đầu, khó hiểu: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Không có gì, tớ đi bên này để cậu dễ đẩy xe vào hơn.”
“Không ngờ cậu lại chu đáo như vậy đó, hồ điệp nhỏ…” Kiều Xuân Thụ chợt nhớ ra điều gì, nói: “Nhưng hôm qua cậu thật sự làm tớ sợ đó, tối nay tan trường tớ sẽ đi cùng cậu. Có khả năng Đinh Hoài Tình đã bị cậu dọa sợ nhưng Đinh Gia Trí có thể sẽ đến gây phiền phức cho cậu.”
Hạ Diên Điệp vốn đang nghĩ cách trốn thoát khỏi Du Liệt, nghe thấy cái tên kia, cô đột nhiên ngước mắt lên nhìn: “Đinh Gia Trí?”
“Đúng vậy, anh trai của Đinh Hoài Tình, học sinh cuối cấp, là học sinh lưu ban và cũng là một kẻ chơi bời, ỷ vào dáng vẻ đẹp trai, trong nhà có tiền nên suốt ngày lêu lổng, không học vấn, không nghề nghiệp, thích nhất là việc hùa với em gái bắt nạt bạn cùng lớp và đi chơi cùng bạn gái…”
Kiều Xuân Thụ còn mạnh miệng mắng chửi.
Hạ Diên Điệp đột nhiên cảm giác được cái gì, quay người nhìn về phía sau.
Giữa tiếng nói chuyện ồn ào xung quanh, Du Liệt đang dựa vào cây cột trước cổng trường đột nhiên đứng dậy mà không hề báo trước. Giống như kiểu anh có chút mệt mỏi nên mới nghỉ chân ở cổng trường, hiện tại anh đã đi theo đám học sinh vào trường, thản nhiên bước đi một mình giữa đám đông.
Không gần, không xa, chỉ cách Hạ Diên Điệp chừng bốn, năm mét.
Anh lười biếng cụp mắt xuống, không nhìn ai cả.
[Đằng sau cậu.]
“...”
Mí mắt Hạ Diên Điệp giật giật, hiếm khi có chút hoảng sợ quay đầu lại.
-
Đến lúc nghỉ ngơi sau giờ thể dục, Hạ Diên Điệp vừa mới trở về phòng học thì được thông báo đến phòng giáo vụ.
Sau khi khéo léo từ chối Kiều Xuân Thụ đi cùng, Hạ Diên Điệp một mình đi đến tòa nhà hành chính của trường học, văn phòng giáo vụ nằm ở phía bên trái của hành lang tầng một của tòa nhà hành chính, phòng thứ nhất chính là phòng giáo vụ.
Khi cô gõ cửa bước vào, bên trong đã có rất nhiều người ở đó.
Thầy Miêu là người đầu tiên nhìn thấy cô, vừa nhìn thấy đã có chút nóng nảy, ông ấy xoay đầu về phía hiệu trưởng: “Hiệu trưởng Phương, tôi có nói rồi mà, việc này không chưa được điều tra rõ ràng thì cũng đừng trì hoãn việc học của học sinh!”
Hiệu trưởng là một thầy giáo trung niên đeo kính, nhìn khoảng bốn mươi tuổi, nghe đến đây thì có chút bất đắc dĩ: “Thầy Miêu, thầy đừng kích động, tôi gọi học sinh tới đây cũng là vì muốn tốt cho em ấy mà thôi. Nghe em ấy nói có thể giúp chúng ta xác định được tình huống đã xảy ra, không phải càng tốt hơn, giúp điều tra rõ ràng vấn đề hơn sao?”
“Tình huống đã rất rõ ràng rồi, còn cần điều tra cái gì nữa?”
Một người phụ nữ trang điểm đậm, mặc quần áo lộng lẫy lạnh lùng nhìn Hạ Diên Điệp: “Con bé này là người uy hiếp con gái tôi phải không? Nhiều học sinh như vậy đều nghe rõ, thậm chí con bé này còn dám kéo con gái tôi ra ngoài cửa sổ đấy! Đám giáo viên các người còn dám giữ con bé này ở đây thì sau này, ai dám tới đây học nữa?”
Thầy Miêu kéo Hạ Diên Điệp ra phía sau như gà mẹ đang bảo vệ đàn con: “Vị phụ huynh này, cô nói chuyện không phân biệt đúng sai hay sao, chưa chi đã hỏi tội người khác? Tất cả sách vở và đồ đạc của bạn cùng lớp Hạ Diên Điệp đều bị người khác phá hoại, đây cũng là bằng chứng rõ ràng nhất.”
“Nhưng ai nhìn ra đó là con gái của tôi đập phá?” Người phụ nữ đột nhiên lộ ra một nụ cười lạnh lùng châm chọc, bà ta khoanh tay, chậm rãi liếc nhìn Hạ Diên Điệp.
“Không có camera nào cả, còn bằng chứng nào khác không?”
“...”
Hạ Diên Điệp nghe rất rõ ràng.
Có lẽ vì quá rõ ràng, cô nghe xong liền cứng người, cảm thấy máu huyết toàn thân đều lạnh lẽo hơn một chút.
“Tiểu Lý ơi là Tiểu Lý! Anh nói xem, cũng đều tại anh cả đấy.” Hiệu trưởng nắm lấy cơ hội, ra vẻ răn dạy người trẻ tuổi đứng ngay bên cạnh: “Làm sao loại chuyện như thế này lại xảy ra vào thời điểm quan trọng vậy chứ?”
Cậu chàng mặc đồng phục bảo an ngẩng đầu lên, còn chưa kịp đối mặt với Hạ Diên Điệp thì lập tức cúi đầu xuống: “Lúc đó tôi vừa đi vệ sinh, không ngờ lại có người vào phòng xóa sạch video giám sát.”
“Được rồi hiệu trưởng Phương, thầy đừng đổi chủ đề nữa, thầy chỉ cần nói cho tôi biết phải xử lý thế nào với việc cô gái này bắt nạt con gái tôi mà thôi! Hôm nay tôi nhất quyết yêu cầu thầy phải cho tôi một lời giải thích, nếu thầy không giải quyết thì hôm nay tôi sẽ không rời đi!”
Người phụ nữ vừa nói vừa nặng nề đặt chiếc túi sang trọng trên tay lên bàn rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Bà ta quay mặt đi, cười lạnh liếc nhìn Hạ Diên Điệp.
“...”
Cái nhìn mỉa mai và khinh thường đó khiến trong lồng ngực Hạ Diên Điệp tích tụ một cảm giác chán nản không thể giải thích được.
Cô khẽ chạm lưỡi vào chiếc răng nanh, cúi đầu, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay.
Không phải là lúc để phát tiết cảm xúc mà là lúc cô cần phải lý trí và tỉnh táo.
Càng là thời điểm như thế này thì cô càng phải kìm nén cảm xúc, duy trì khả năng tư duy sáng suốt và lý trí để có thể giải quyết vấn đề một cách tốt đẹp nhất.
Chỉ có ba người xem video giám sát, cô, nhân viên bảo vệ và Kiều Xuân Thụ.
Đánh giá phản ứng của nhân viên bảo vệ kia, chắc chắn đây không thể là trùng hợp ngẫu nhiên được, cho nên không thể tin tưởng vào anh ta, nếu không còn bị người ta cắn ngược lại; còn về phần Kiều Xuân Thụ, nếu cô yêu cầu cô ấy làm chứng, cô ấy có thể đồng ý nhưng cô ấy cũng bị liên lụy từ việc này…
Ngay chính giữa phòng, cô gái thu hút mọi sự chú ý ngấm ngầm cúi đầu, nắm chặt lòng bàn tay, bước vào cửa không nói một lời.
Mẹ Đinh Hoài Tình càng đắc ý hơn: “Làm sao? Bây giờ không nói nên lời à? Hôm qua chẳng phải cô đánh con gái tôi, tỏ vẻ rất hung
hãn còn gì? Tuổi còn trẻ như vậy mà dám nói chuyện sống chết với người khác, người đến từ vùng nông thôn đều thiếu đạo đức như vậy sao?”
Thầy Miêu cau mày: “Vị phụ huynh này, xin chú ý lời nói…”
“Rầm.”
Cánh cửa phòng giáo vụ bất ngờ bị đẩy ra, đập mạnh vào tường.
Mọi người trong phòng đều giật mình nhìn sang.
Ngoài cửa, thiếu niên đút túi quần lười biếng ngước mắt lên: “Xin lỗi, hơi mạnh tay quá, không giữ lại được.”
“...”
Sắc mặt hiệu trưởng hơi thay đổi, quay đầu nhìn về phía thầy Miêu như muốn hỏi vì sao cậu cả này lại đến đây đột ngột như vậy.
Trên thực tế, thầy Miêu còn bối rối hơn cả.
Trong phòng còn có một người khác có phản ứng mạnh mẽ hơn cả hai người, đó chính là mẹ của Đinh Hoài Tình đang ngồi trên sô pha. Khi nhìn thấy người tới, sắc mặt bà ta đột nhiên thay đổi, gần như nhảy ra khỏi ghế sô pha.
Ngay cả lớp trang điểm đậm cũng không che giấu được sự bối rối trên khuôn mặt đối phương: “Du Liệt...?”
Du Liệt vừa mới lên tiếng đã vào cửa, lúc này mới dừng bước đứng yên, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha đột nhiên có chút cảnh giác, câu nệ.
Một hai giây sau, cậu thiếu niên hơi nhướng mày, cười lạnh lùng giễu cợt.
“Dì Lâm.”
Giọng nói rất khách khí nhưng người nói lại không hề ôn hòa chút nào, anh đứng đó đút tay vào túi quần, trong mắt chỉ có một loại cảm giác chán ghét, lười biếng đã được che giấu.
Ngay cả thái độ khinh thường cũng lộ ra giọng điệu của một cậu chàng với địa vị cao quý.
“Học sinh Du sao đột nhiên lại tới đây?” Nụ cười của thầy hiệu trưởng trở nên thân thiện hơn rất nhiều.
“Nghe nói thầy cần bằng chứng xác đáng, tình cờ em có ở đây.” Du Liệt lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, cúi đầu mở màn hình, ra vẻ thờ ơ: “Ồ, hôm qua em mang điện thoại đến trường là trái với quy định, thầy có thể ghi lại việc này để xử lý sau cũng được.”
“...”
Hiệu trưởng và thầy Miêu đang định lên tiếng đều thức thời dừng lại.
Du Liệt lấy cặp sách hôm qua lấy ra đưa cho hiệu trưởng: “Đây là ảnh chụp dấu chân của người đã làm hư hỏng đồ đạc của cậu ấy. Những người hôm qua không đi chạy bộ và tập thể dục thì có thể tính vào diện tình nghi, số lượng chắc hẳn không nhiều lắm. Giờ chỉ cần tập hợp đủ rồi truy tìm thủ phạm thôi.”
Anh liếc nhìn mẹ Đinh Hoài Tình, trong mắt hiện lên nụ cười tàn bạo: “Nếu Đinh Hoài Tình kêu oan thì để cậu ta đến trước?”
Vẻ mặt của mẹ Đinh Hoài Tình đột nhiên thay đổi.
Ảnh chụp điện thoại di động được thầy hiệu trưởng gửi cho thầy Miêu, thầy Miêu xem xong vô cùng vui vẻ đưa lại cho Hạ Diên Điệp, Hạ Diên Điệp nhận lấy, chợt cụp mắt xuống.
Nhìn hình ảnh rõ ràng trên điện thoại, cô ngước mắt lên nhìn anh, cảm xúc vô cùng phức tạp.
Thầy Miêu: “Nếu như vậy, cáo buộc việc học sinh Đinh Hoài Tình làm không chỉ là lời nói một chiều của học sinh Hạ.”
Sắc mặt mẹ Đinh Hoài Tình thay đổi mấy lần, cuối cùng bà ta nghiến răng gượng cười với Du Liệt lãnh nhạt kia: “Xem ra con bé này lại dám lừa dối dì, khi trở về nhất định dì sẽ dạy nó một bài học nhớ đời.” Rồi bà ta quay sang chỗ thầy hiệu trưởng: “Tôi đã gây rắc rối cho các thầy rồi, dù sao thì đây cũng chỉ là mâu thuẫn giữa đám trẻ với nhau, chúng ta cứ bỏ qua là được, phải không?”
Thầy hiệu trưởng cũng dần thả lỏng tâm tình, nở một nụ cười: “Nếu cô Lâm đã hiểu cho các em thì tốt rồi, tôi có thể…”
“Không được.”
Du Liệt đột nhiên nói.
Nụ cười của mẹ Đinh Hoài Tình trở nên cứng đờ, quay đầu lại: “Còn có chuyện gì chưa giải quyết được sao?”
“Hạ Diên Điệp dọa Đinh Hoài Tình nhưng Đinh Hoài Tình có tổn thất gì không?” Du Liệt giật lấy điện thoại từ trong tay Hạ Diên Điệp, đốt ngón tay cọ vào tay cô nhưng anh lại không hề ngước mắt lên: “Nhưng cậu ấy thì có.”
Anh đưa mấy bức ảnh trên điện thoại lên, ánh mắt khẽ cụp xuống, giọng nói vẫn mang theo sự lười biếng, lạnh lùng.
“Ba lô, sách giáo khoa, máy nghe nhạc Walkman, túi đựng bút, sổ ghi chép.”
Đếm xong, Du Liệt buông tay xuống, lạnh lùng cười: “Thầy vừa nói cái gì? Bỏ qua?”
“...”
Hạ Diên Điệp đứng xa nhất, nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của mẹ Đinh Hoài Tình.
Nhưng cô không ngờ rằng đối phương lại thực sự tích cực hợp tác với cô như thế, cứ như thể bà ta chỉ nóng lòng muốn giải quyết thật nhanh rồi rời khỏi nơi này, chạy xa nhất có thể vậy.
Lý do là gì?
Hạ Diên Điệp hơi nâng kính lên, xuyên qua thấu kính nhìn về phía các giáo viên đang thảo luận đằng kia.
Người vừa tranh luận sôi nổi đã rời khỏi hiện trường, lúc này anh đang dựa người vào tường, trở lại với vẻ mặt nhàn nhã, lười biếng thường ngày, bàn tay vuốt ve viên đá cuội màu đen không bao giờ rời khỏi người mình, khuỷu chân hơi cong dựa vào tường, lơ đãng nhìn ra ngoài như không có chuyện gì vừa xảy ra.
Giống như một anh chàng giám sát lạnh lùng, tàn khốc.
Nghĩ đến đây, suốt cả ngày Hạ Diên Điệp bực bội không thôi lại thực sự muốn cười.
“Được rồi, vậy chúng ta giải quyết chuyện đó sau nhé.”
Thầy Miêu thở phào nhẹ nhõm, coi như sự việc đã được giải quyết.
Sau đó, thầy Miêu quay lại dặn dò: “Hạ Diên Điệp, em về phòng học đi, ở đây không có việc gì nữa rồi. Lát nữa thầy sẽ nói chuyện riêng với em về việc Đinh Hoài Tình sẽ bồi thường cho em như nào.”
“Được ạ, em cảm ơn thầy.” Hạ Diên Điệp gật đầu.
Cô quay người tiến về phía trước hai bước rồi giảm tốc độ, phía trước một mét là đôi chân dài của Du Liệt đang lười biếng đặt trên mặt đất, đầu gối trái hơi khuỵu xuống, những đường nét sắc sảo mơ hồ lộ ra từ dưới chiếc quần đồng phục học sinh.
Hạ Diên Điệp đi tới trước mặt anh, hai chữ “Cảm ơn” đã chạm vào đầu lưỡi cô rồi chợt cứng đờ ngừng lại.
Cuối cùng vẫn không có lối ra, Hạ Diên Điệp rũ mắt đi ngang qua anh.
Viên đá cuội màu đen đang di chuyển giữa các ngón tay của Du Liệt dừng lại, lập tức được kẹp thẳng đứng vào giữa xương ngón tay.
Anh quay lại nhìn cô gái đang đi phía trước, dừng lại hai giây rồi Du Liệt cũng đứng dậy đi theo cô ra ngoài.
Thầy Miêu liếc mắt một cái, lo lắng nói: “Này, thầy đã để em đi đâu!”
“Trì hoãn việc học không tốt đâu.” Du Liệt xua tay: “Sau giờ học em sẽ có mặt ở văn phòng.”
Thầy Miêu: “...”
Hạ Diên Điệp và Du Liệt bước ra khỏi tòa nhà hành chính, cách nhau chỉ khoảng vài mét.
Từ xa đã có thể nhìn thấy lối vào của tòa nhà giảng dạy.
Cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng dừng lại, quay người nhìn anh.
Cách đó bảy tám mét, Du Liệt đi theo cô chợt nhận ra điều gì đó cũng ngừng lại. Đôi mắt đen như mực, cộng với khuôn mặt lạnh lùng và quyến rũ đó có thể ngay lập tức tóm gọn dòng cảm xúc không chút phòng bị trong lòng mọi người.
Trong tòa nhà giảng dạy có rất nhiều người nhưng ở đây lại có rất ít.
Hạ Diên Điệp cảm thấy nói ra đây sẽ tốt hơn, vì thế cô né tránh ánh mắt của Du Liệt, nhỏ giọng nói: “Sao cậu phải tốn công làm chứng cho tôi?”
Du Liệt không dừng lại, tiếp tục với giọng điệu thờ ơ: “Bởi vì trung thực là đức tính truyền thống của người dân Trung Quốc chúng ta.”
Hạ Diên Điệp: “...”
Dường như nhìn ra được khoảnh khắc hiếm khi nào hồ ly nhỏ nghẹn lời thế này, Du Liệt cụp mắt xuống, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Anh dừng lại bên cạnh cô, nhìn sang một bên: “Sao vậy, cậu không thích tôi can thiệp à?”
Hạ Diên Điệp đứng ở nơi đó, đôi mắt hạnh lanh lợi ngước lên, nghiêm túc nhìn anh mấy giây rồi bỗng nhiên mỉm cười.
Có chút giả tạo, giống như nụ cười của một con hồ ly nhỏ vậy.
“Mặc dù tôi sẽ không chủ động yêu cầu hỗ trợ từ người ngoài nhưng tôi cũng không tử tế đến mức từ chối lời đề nghị được giao đến tận nơi như này.”
Du Liệt nhẹ nhàng cười lạnh: “Nghe có vẻ vô tâm nhưng cậu cũng khá thành thật đấy.”
“Tôi vẫn luôn như vậy, đặc biệt là với cậu, tôi luôn rất thành thật.” Hạ Diên Điệp khẽ chớp mắt, khóe môi xuất hiện nụ cười nhàn nhạt nhưng đôi mắt lại ngập tràn sự lạnh lẽo: “Nếu cậu chủ cảm thấy mình đã hiểu đủ rồi thì nên thu lại lòng hiếu kỳ kia đi, đừng nghĩ đến việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, cẩn thận nếu bị cuốn vào vòng xoáy thì cậu sẽ chết đuối đó.”
“...”
Hạ Diên Điệp nói xong, nụ cười nhạt đi, xoay người đi về phía trước.
Cô nghĩ rằng với khí chất của một thiếu niên kiêu ngạo và cao quý như Du Liệt, sau khi nghe được những lời này của cô thì anh sẽ không bao giờ đối xử tử tế quá mức với cô nữa.
Cô rất chắc chắn về điều này.
“Cậu sợ cái gì vậy?”
Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên từ phía sau.
Hạ Diên Điệp đột nhiên dừng lại: “...Tôi sợ cái gì cơ?”
Cho đến khi Du Liệt tiến đến từ phía sau, giọng nói vẫn có vẻ không có cảm xúc, lười nhác đáp lời: “Câu trước cậu vừa mới nói sẽ không từ chối lời đề nghị giúp đỡ được dâng đến tận cửa, câu sau đã sợ hãi tôi đến đây giúp cậu.”
Hạ Diên Điệp sửng sốt, muốn phủ nhận nhưng lại không có tự tin.
Lúc này Du Liệt đã dừng lại ngay sát vai cô, anh thì thầm rồi cùng cô đi dạo nhìn khuôn viên rộng lớn xa lạ này: “Trường trung học Tân Đức rất lớn, ở ngoài thành phố Khôn còn lớn hơn nữa. Thế giới bên ngoài vùng núi non kia chắc hẳn còn phức tạp hơn so với suy nghĩ của cậu nhỉ?”
“...?”
Hạ Diên Điệp cắn răng quay đầu lại nói: “Có ý gì?”
Sự hung dữ của con hồ ly nhỏ cuối cùng cũng lộ ra đôi chút lạnh lùng dưới ánh nắng chói chang, rực rỡ.
Đó là móng vuốt hay hàm răng sắc nhọn đây?
Du Liệt cúi đầu mỉm cười khi tưởng tượng ra điều đó trong đầu.
“Hồ ly, không phải cậu thích nhất dáng vẻ cáo mượn oai hùm sao?”
Hạ Diên Điệp cảm thấy có chút khó chịu vì bị người ta vạch trần, cô quay mặt lại nói: “Tôi có mượn danh nghĩa nhưng tôi chưa bao giờ làm tổn hại đến lợi ích của người khác.”
Dưới ánh sáng chói lóa, Du Liệt ngước mắt nhìn sang.
Trong lúc xuất thần, Hạ Diên Điệp cảm thấy ánh mắt anh sâu thẳm, u tối như đáy biển:
“Vậy tôi cho cậu một cơ hội, lợi dụng tôi một cách triệt để đi.”
“Cho dù tôi có bị cuốn vào vòng xoáy này…” Chàng trai ấy thản nhiên mỉm cười: “Dù sao thì người chết đuối là tôi chứ không phải cậu.”