Hóa Bướm

Cần cậu quản chắc: Nhất định sau này bị vợ quản nghiêm


trước sau

Chục ngày cuối tháng Giêng của năm mới, trời đã vào mùa Đông.

Gần đến cuối kỳ, không khí ở lớp mười một của trường cấp ba Tân Đức cuối cùng cũng có chút căng thẳng.

Ngày 25 là ngày chủ nhật đầu tiên của chục ngày cuối tháng. Những kỳ thi định kỳ hàng tháng và cả kỳ thi cuối học kỳ chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa là sẽ diễn ra cũng không làm cho các bạn học sinh tránh được khó khăn này.

Có lẽ vì kỳ thi cuối kỳ đang đến gần nên ngay cả các giáo viên của khối mười một cũng cho thấy hiệu quả vượt trội trong việc chấm bài.

Chiều thứ ba, trước tiết học tiếng Anh, thầy Miêu ôm đống bài kiểm tra tiếng Anh nặng trình trịch bước vào lớp.

Những tiếng khóc than cũng theo đó mà vang lên.

Điều quái ác hơn nữa là trong những tiếng than thở đó còn có tiếng hoan hô kinh ngạc, vui mừng nhóm học sinh xuất sắc.

“Đậu má! Gì mà chấm bài nhanh thế! Hạ Diên Điệp, cậu phản bội giai cấp công nhân rồi đấy nhá. Thầy Miêu đã chấm bài xong mà cậu cũng không nói trước một tiếng?” Bạn học sinh nam ngồi bàn sau gào lên thê thảm.

Là đại diện môn Tiếng Anh của lớp 11/1, Hạ Diên Điệp ngay lập tức đứng dậy rời khỏi bàn.

“Ha ha ha, em ấy cũng không biết đâu, cái này gọi là bất ngờ đánh úp.” Thầy Miêu cười vui vẻ sau đó đưa bài thi cho Hạ Diên Điệp khi cô đang đi đến để nhận: “Em cầm lấy, gọi mấy bạn nữa phát bài đi.”

Hạ Diên Điệp nhận lấy bằng hai tay.

Ánh mắt cô vô thức rơi vào trang giấy trên cùng. Thứ đầu tiên thu hút sự chú ý của cô chính là điểm số 145 màu đỏ tươi ở chính giữa trang giấy.

Hạ Diên Điệp hơi sững lại một lát. Suýt chút nữa cô đã cho rằng mình nhìn nhầm.

Lần này, độ khó của đề thi tháng môn tiếng Anh không hề thấp, đặc biệt là phần điền vào chỗ trống và bài đọc hiểu thứ ba. Hai phần này đã khiến không ít học sinh giỏi môn tiếng Anh cũng phải thở dài thườn thượt sau khi làm bài thi.

Đối với độ khó của đề thi này mà nói thì 145 điểm là hơi bị xuất sắc.

Đã thế, sao mà những chữ tiếng Anh viết tay kiểu sách giáo khoa bên cạnh trông lại quen mắt thế nhỉ…?

"À đấy, thầy quên mất."

Thầy Miêu đang đứng trên bục giảng đột nhiên vui vẻ quay lại rồi rút tờ giấy kiểm tra ở trên cùng ra ngay dưới mí mắt Hạ Diên Điệp: “Tờ này thầy giữ lại trước đã, còn lại thì phát cho các bạn đi.”

Lúc tờ giấy kia xẹt qua thì ngoài chữ viết tiếng Anh tiêu chuẩn và đẹp đẽ trên mặt giấy ra, Hạ Diên Điệp cũng đã nhìn thấy rõ ràng chữ ký vô cùng rồng bay phượng múa ở lề trái.

Chính là hai chữ đã từng bị Kiều Xuân Thụ cười nhạo là phải dùng nhiều hơn so với người khác một nét bút để viết tên.

“Thầy ơi, có phải là điểm trung bình của lớp mình lần này tăng lên rất nhiều không?” Một bạn học sinh nam ở phía dưới gào lên: “Thầy cười đến nỗi khoé miệng sắp chạm tới tận gáy luôn rồi.”

Thầy Miêu cũng không giấu diếm: “Điểm trung bình là một chuyện thôi, thầy vẫn coi trọng sự tiến bộ của các em hơn. Ví dụ như bạn Du Liệt này… Ớ, Du Liệt đâu rồi?”

Thầy Miêu đứng sau bục giảng nghệt mặt nhìn hàng ghế cuối cùng trống trải.

“Tiết trước là tiết thể dục, anh Liệt theo bọn họ đến phòng tập bóng rổ, chắc chắn là vẫn đang chơi bóng nên quên mất rồi.”

"Linh tinh, sắp thi cuối kỳ rồi mà còn chơi bóng!"

Thầy Miêu khuôn mặt mỉm cười nhưng lại hơi xoắn xuýt, gượng gạo và khó chịu. Có điều, khi cúi đầu nhìn xuống tờ bài thi 145 điểm trên bàn thì khóe miệng của ông ấy lại không nhịn được mà nhếch lên.

Trước khi bị các học sinh trong lớp phát hiện ra, ông ấy vội hắng giọng rồi nhặt tờ bài thi lên: “Nhìn xem, thầy đã nói rồi, lớp mười một ấy mà, vẫn còn kịp, thế nhưng lên lớp mười hai thì đã muộn rồi. Bạn Du Liệt chính là một ví dụ điển hình đấy. Các em nhìn xem, học kỳ này em ấy không ngừng chăm chỉ học tập, mỗi lần thi hàng tháng đều có tiến bộ rõ nét, hiện tại, em ấy đã trở thành người xếp thứ nhất môn học tiếng Anh của khối chúng ta rồi! Là như vậy đấy!”

“Đó là do xuất phát điểm thấp thôi.”

"?!"

Nghe thấy thế thầy Miêu suýt chút nữa nghẹn lời. Ông ấy ngẩng đầu lên khỏi tờ bài thi rồi quét mắt nhìn: "Ai? Là ai nói đấy?"

Ở cửa sau của lớp học, bạn học sinh nam vừa được nhắc đến ba giây trước, mái tóc rối nửa ướt nửa khô, đội mũ trùm đầu màu đen đang đứng dựa người trước cửa. Anh đang ném quả bóng rổ xuống. Nghe thấy tiếng nói, anh lười biếng giơ tay lên.

Thái độ ai làm việc nấy vô cùng qua loa lấy lệ.

Thầy Miêu nghẹn lời.

Bản thân người được nhắc đến nói ra.

Thế nên thực sự là không có cách nào để nói điều gì khác nữa.

Cả lớp quay đầu lại. Giữa tiếng cười đùa ầm ĩ, thầy Miêu tức nghẹn đến nỗi một chữ cũng không thốt ra được. Ông ấy đỏ bừng mặt, trợn mắt nhìn Du Liệt ở hàng cuối cùng.

Sau khi nhìn điểm số 145, bình tĩnh lại thêm ba giây nữa, thầy Miêu vờ như không nhìn thấy tai vạ này mà chuyển chủ đề sang nói về điểm trung bình môn tiếng Anh của lớp.

Mà ở phía sau lớp học.

Sau khi ném quả bóng rổ xuống, người đứng dựa trước cửa - Du Liệt - vẫn không quay về vị trí. Anh khẽ nhếch môi nửa cười nửa không. Bên dưới mái tóc hơi dài rối loạn, đôi mắt đen láy và sáng trong như được nước gột rửa được hàng lông mi che phủ đang nhìn chằm chằm không chớp mắt vào nơi ở trước lối đi hai, ba mét.

… Người đang phát bài thi Hạ Diên Điệp.

"Đại diện môn tiếng Anh của lớp."

Giọng nói của chàng trai vừa mới vận động xong trầm thấp, mang theo một chút khàn khàn, chạy vào trong tai lại như thể bị điện giật. Rõ ràng là cách gọi rất xa cách nhưng lại làm cho giọng nói của anh nghe có vẻ trêu ghẹo không sao giải thích được.

Anh vừa lên tiếng thì những ánh mắt tò mò hóng chuyện ở hàng ghế sau đều tập trung hết lên Hạ Diên Điệp.

Hạ Diên Điệp như thể không nghe thấy. Cô lặng lẽ và bình tĩnh phát bài thi trong tay cho bạn học sinh nam ngồi ở bàn thứ hai từ dưới lên.

Du Liệt thấp giọng cười, giọng điệu vẫn bình tĩnh nhưng tâm trạng thì đã trầm xuống: “Để ý đến tôi đi mà.”

Mi mắt Hạ Diên Điệp khẽ giật.

Cảm giác này…

Giống như một con hổ vừa đi săn về, khắp người còn mang theo mùi máu tanh, rút móng vuốt sắc nhọn ra, để thân hình to lớn nằm phục trên mặt đất sau đó dùng đệm thịt nhẹ nhàng chà xát bạn vậy.

Hồ ly nhỏ bị hình ảnh mà mình tưởng tượng ra chọc cười nhưng chỉ thoáng qua rồi kìm nén lại.

Khóe mắt hơi cong của cô gái ngước lên: "Tiếng Anh 145 điểm, xếp nhất khối môn này, chúc mừng."

Thầy Miêu chỉ nhắc đến thứ hạng chứ không hề nhắc đến điểm số thế nên sau khi bị Hạ Diên Điệp vạch trần như thế này, một trận rì rầm náo động ở hàng sau ngay lập tức bắt đầu và cũng thành công chuyển hướng sự chú ý đối với hai người.

Bản thân Du Liệt trông không có vẻ gì là ngạc nhiên mà chỉ hơi lạnh nhạt nhướng mày.

“Đứng nhất khối thì có phần thưởng gì không?”

Hồ ly nhỏ vẫn cứng đầu cứng cổ và bình tĩnh như cũ: “Sau giờ học tôi sẽ hỏi thầy Miêu giúp cậu. Ba bộ câu hỏi thực tế, thế nào?”

Học sinh đang ngồi vểnh tai bên cạnh: "?"

Cái này gọi là phần thưởng hay là hình phạt vậy?

Du Liệt cúi đầu cười nói: “Được đấy, chỉ cần cậu chép tay thì tôi dù có là ba bộ Kinh Thánh tôi cũng sẽ để ở đầu giường, đêm đêm vinh dự đọc.”

Động tác xoay người của Hạ Diên Điệp sững lại, cô quay đầu nhìn: "?"

Khóe miệng Du Liệt cong lên rõ ràng. Anh từ trước cửa đứng thẳng người lên rồi bước tới, cầm lấy bài thi từ tay Hạ Diên Điệp: “Phần còn lại tôi phát cho.”

Hạ Diên Điệp không muốn từ chối anh trước mặt mọi người nên ngập ngừng một chút rồi thu tay lại sau đó chuẩn bị quay người đi.

Đúng vào giây phút này, khi ngước mắt lên, cô thoáng thấy mái tóc đen nửa ướt nửa khô của Du Liệt ẩn dưới mũ trùm đầu. Cùng với đó, mùi thơm lành lạnh nhàn nhạt của bạc hà trộn lẫn với mùi của một loại gỗ hay hoa cỏ nào đó không rõ thấm vào hơi thở.

Hồ ly nhỏ chợt cau mày: “Cậu lại tắm ở phòng tập thể dục xong mới quay về đấy à?”

“Ừm.” Du Liệt giơ tay lên, dùng hai ngón tay giữ mép tờ giấy thi, để những cái tên lần lượt xoay thành một vòng tròn với tốc độ không đổi dưới ánh nhìn.

"Có phải là cậu muốn bị cảm lạnh sau đó bỏ lỡ thi cuối kỳ không thế?"

Chỉ có ở thời điểm này.

Hồ ly nhỏ tạm thời quên mất việc chú ý đến khoảng cách, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

Vừa ghi nhớ xong thứ tự một lượt, Du Liệt gấp bài thi lại rồi ngước mắt lên tuỳ ý mỉm cười: “Đại diện lớp dạy bảo rất đúng, sau này tôi không dám nữa. Lần sau tôi sẽ sấy khô tóc rồi mới quay lại.”

Hai bên lối đi chợt có một loạt tiếng ho.

Hạ Diên Điệp nâng kính lên. Khoảnh khắc ấy, trong mắt hồ ly nhỏ như thể có cảm xúc nào đó thoáng qua. Thế nhưng cô lại quay người đi về phía hàng ghế đầu, không cho Du Liệt có cơ hội dò xét tỉ mỉ.

Du Liệt xếp bài thi lại, ánh mắt nhìn theo cô gái đi về chỗ ngồi.

Bài thi của cô hình như đã được ai đó đưa cho. Cô gái cầm lên xem một lúc rồi chụm đầu lại với bạn cùng bàn.

Du Liệt hạ mi mắt xuống. Khóe mắt anh mang theo nụ cười rất nhạt.

“Anh Liệt.” Bên cạnh có người cả gan thăm dò: “Cậu như thế này, sau này nhất định sẽ là một người bị vợ quản nghiêm.”

Đuôi mắt Du Liệt cụp xuống nhìn về phía người kia, nụ cười còn sót lại chuyển thành cảm giác sắc bén và lạnh lẽo. Anh không thèm nhìn mà lấy bài kiểm tra từ thứ ba từ dưới lên ra rồi đặt lên bàn của đối phương:

"Cần cậu quản chắc."

"..."

Sự cải thiện thành tích của Du Liệt rõ ràng đến mức không chỉ gây ra sự kinh ngạc cho học sinh trong trường mà còn gây bất ngờ cho cả các giáo viên chủ nhiệm, ít nhất thì thầy Miêu cũng không phải là người duy nhất.

Chỉ là các thầy cô giáo khác không đơn thuần như thầy Miêu mà thôi.

Ví dụ như giáo viên dạy Toán cầm một máy trợ giảng phóng đại hình tam giác, ngoài cười trong không cười dựa vào bàn và nói: “Trong lớp các em ấy, có một số bạn có khả năng kiểm soát điểm số, tương lai nếu không học các chuyên ngành như Toán học thì nhất định là sẽ uổng phí nhân tài. Phải vậy không Du Liệt?”

Giáo viên Vật lý thì còn tham vọng hơn: “Nghe nói môn tiếng Anh đã đứng đầu rồi cơ mà. Tại sao ba môn tự nhiên tổng hợp vẫn cứ mỗi lần mười điểm, mười điểm mỗi lần cộng thêm vậy? Coi thường các môn phụ chúng tôi phải không?”

“Cái đó không được đâu thầy ơi, anh Liệt đã nói rồi, đều là cố gắng.”

"Cố gắng?" Giáo viên hóa học cười khẩy: "Nếu cố gắng mà có thể dễ dàng đạt được kết quả như vậy thì còn cần thiên tài làm gì nữa?"

“…”

Một ngày trước kỳ thi cuối kỳ, sau tiết tự học buổi tối thứ ba.

Trên đường ra khỏi trường, Kiều Xuân Thụ ghét bỏ suốt dọc đường đi.

"Cậu có thể khiến cho cậu ấm kia của nhà cậu có một chút tôn trọng đối với thi cử được không? Cậu ta như thế này là làm tổn thương giáo viên chủ nhiệm sao? Rõ ràng là đám học trò vô tội chúng ta mà! Đều là học sinh dốt một năm rưỡi, thế mà cậu ta lại đột nhiên không giả vờ nữa, bỏ rơi đám chiến hữu cách mạng chúng ta. Có còn chút tình bạn hữu nghị nào không vậy?”

Hạ Diên Điệp đang đeo một chiếc tai nghe MP5, bình tĩnh đính chính: “Là cậu ấm nhưng không liên quan gì đến nhà tớ cả.”

"Được được được, không liên quan."

Kiều Xuân Thụ trưng ra vẻ mặt “tớ là người tốt nên mới không vạch trần cậu” nói: “Lại đang nghe bài thi nghe tiếng Anh mà Du Liệt ghi âm cho cậu đúng không?”

"Ừm."

"So với cậu ấy, tớ vẫn ngưỡng mộ cậu hơn. Bài nghe trầm thấp mà giữa đêm cậu ấy phải hạ âm lượng để thu âm, nếu đổi lại là người khác thì có thể đã nghe đến nỗi trái tim lỡ nhịp từ lâu rồi, thế mà cậu còn có thể học theo được."

Hạ Diên Điệp hơi muốn cười: “Tớ chép cho cậu một bản để cậu giải toả mẫn cảm thử xem sao nhé?”

"Thôi đừng, tớ sợ anh Liệt sẽ tính sổ rõ ràng với tớ lắm. Mấy môn khác cậu ta đều tiến bộ đều đặn, chỉ riêng môn tiếng Anh là một chốc vụt lên, rất rõ ràng là vì cậu đúng không?"

“Không liên quan gì đến tớ.” Loại lời nói không có lương tâm này chỉ có thể cuộn đảo trên đầu lưỡi.

Hạ Diên Điệp cứ thế im lặng bỏ qua chủ đề này.

Hai người ra đến phía ngoài cổng trường, họ luôn là những người cuối cùng từ trường đi ra. Kiều Xuân Thụ và Hạ Diên Điệp tạm biệt nhau, trước khi đi còn không quên nhắc lại một câu: “Nếu không phải khuôn mặt gây ra tai hoạ kia của cậu ấm đẹp mắt đến mức có thể hộ mệnh thì tớ nghĩ cậu ta đã bị người ta trùm bao tải rồi. Cậu vẫn là bảo cậu ta khiêm tốn chút đi.”

"Ừ."

"Vậy thì tớ đi đây. Sáng mai gặp lại nhé, hồ điệp nhỏ. Đi thi cố lên nhé!"

"Ừm, cậu cũng vậy nhé."

Bóng dáng Kiều Xuân Thụ đạp xe đi xa dần trong màn đêm.

Hạ Diên Điệp nén cười, theo thói quen đi đến bên gốc cây chờ đợi.

Thỉnh thoảng chú Triệu sẽ bị trì hoãn bởi một số việc và đến hơi muộn chút. Vì lý do này, trước đó ông ấy đã đề nghị phải mua cho Hạ Diên Điệp một chiếc điện thoại để tiện liên lạc. Không biết đó có phải là ý của Du Liệt hay không nhưng Hạ Diên Điệp vẫn từ chối.

Không giống như MP5, thứ rất quan trọng đối với kết quả học tập của mình, cô không có nhu cầu cần thiết gì về điện thoại di động nên cho dù có mua thì cô cũng sẽ không cần.

Nhiều nhất cũng chỉ là thông báo không đến kịp, cô phải đợi ngoài cổng một lúc mà thôi. Dù sao thì đối với cô mà nói, học ở đâu cũng như nhau cả.

Hạ Diên Điệp suy nghĩ rồi lấy tập câu hỏi sai được cố ý đặt bên ngoài cặp sách ra.

Cô có một biệt tài đó là “nhập định” rất nhanh. Bất kể là ở trong môi trường nào, chỉ cần thoát khỏi những suy nghĩ hỗn tạp và tập trung sự chú ý là Hạ Diên Điệp có thể làm cho bản thân bình tĩnh lại trong vòng vài giây và nhanh chóng nhập trạng thái.

Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu giúp cho hiệu quả học tập của cô cao, giúp cô đạt thành tích tốt.

Thế nhưng tối nay, Hạ Diên Điệp vừa chìm đắm vào chủ đề thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói…

“Thực sự là mày đã bắt tao phải đợi đấy, sâu nhỏ ạ.”

"...!"

Hạ Diên Điệp sững sờ tại chỗ.

Giây phút đó gần như là sự chấn động đến từ bản năng của linh hồn, cô không thể cầm được tập câu hỏi sai trong tay khiến tập câu hỏi rơi cả xuống mặt đất.

Cô gái cũng không buồn nhặt lên.

Cô siết chặt mười ngón tay.

Nếu như có người ở bên cạnh nhìn thì hẳn là có thể phát hiện ra rằng chỉ trong một, hai giây đó, sắc mặt cô gái đã trở nên tái nhợt như thể toàn bộ máu trong cơ thể đều được bơm về tim thì mới có thể chống lại được nỗi sợ hãi theo bản năng lúc đó.

Vài giây sau, cô gái thở chậm rãi rồi quay người lại.

Chút may mắn cuối cùng đã hóa thành bột mịn.

Thứ xuất hiện trong tầm mắt cô thực sự là khuôn mặt khiến người ta cảm thấy ghê tởm mà cô khó trốn thoát nhất trong những cơn ác mộng.

Hạ Diên Điệp không cam lòng nhắm chặt mắt lại.

Quả thực là cô không đủ may mắn. Thế nên bất kể là có trốn đến đâu thì ác mộng vẫn luôn đến như dự đoán.

"Làm sao? Đến thành phố lớn rồi, ở trong ngôi nhà lớn rồi thì đến chú ruột của mày mà mày cũng không nhận nữa à? Gặp nhau cũng không chào hỏi lấy một câu?"

Gã đàn ông để lộ ra hàm răng ố vàng rồi cười khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Hạ Diên Điệp lại hít thở và bình tĩnh lại.

Để chống lại nỗi sợ hãi do thứ rác rưởi trước mặt mang đến cho mình, cô cũng đã không ít lần chiến đấu với những đứa trẻ lang thang trong những vũng bùn trên núi. Cô đã không còn là đứa trẻ không có chút năng lực phản kháng nào khi còn nhỏ nữa rồi.

Cô không cần phải sợ ông ta nữa.

Thầm nhắc mình như vậy vài lần, Hạ Diên Điệp mở mắt ra: “Ông đến đây làm gì?”

"Đã lâu không gặp, mày đã lớn như thế này rồi cơ đấy." Hạ Vĩnh Tài vừa đi về phía cô thì cô gái đã lập tức cảnh giác lùi lại khiến ông ta càng cười tợn: “Mày cũng không hỏi xem làm sao mà tao tìm được mày à?”

Hạ Diên Điệp đã nghĩ rõ ràng vấn đề này trong khi đang điều chỉnh nhịp thở rồi.

Cô không muốn tốn thêm một giây nào với gã đàn ông này nữa: “Ông muốn gì?” Không đợi ông ta kịp mở miệng, cô nói tiếp: “Đừng có nằm mơ. Tôi chỉ là một học sinh nghèo khó được người ta tài trợ mà thôi. Ông muốn gì thì tôi cũng không thể cho ông được."

"Mày ít bốc phét đi. Mày có quần áo mới, túi mới, còn có cả đồ chơi mới nữa!"

Hạ Vĩnh Tài nhìn chằm chằm vào chiếc MP5 trong tay Hạ Diên Điệp bằng ánh mắt nham hiểm. Ánh mắt ông ta vô cùng tham lam. Đột nhiên ông ta bước lên phía trước định giật lấy từ tay Hạ Diên Điệp.

Hạ Diên Điệp đã đề phòng ông ta nên né sang một bên theo bản năng mách bảo.

Ngay khi Hạ Vĩnh
Tài định đuổi theo lần nữa thì một tiếng hét trầm khàn đột nhiên vang lên từ chỗ hàng rào phía sau hai người…

"Ông muốn chết đúng không!"

Hạ Diên Điệp và Hạ Vĩnh Tài đều sững người lại.

Cô gái quay đầu lại nhìn.

Bên kia hàng rào kim loại của sân vận động của trường cấp ba Tân Đức, một chàng trai mặc bộ đồ thể thao màu xám nhạt bám chặt vào lan can, trên mu bàn tay trắng nõn nổi cả gân xanh, ngay cả đôi mắt đen láy dưới trán cũng nghiêm túc đến đáng sợ.

“Du Liệt…?”

Hạ Diên Điệp vô cùng bất ngờ.

Cô thực sự không hiểu được là tại sao anh lại xuất hiện trong sân vận động lẽ ra đã đóng cửa từ lâu vào lúc nửa đêm nửa hôm như thế này, và tại sao anh lại tình cờ ở ngay đoạn lan can gần cổng trường này.

Hạ Vĩnh Tài định thần lại, cười nham hiểm: “Sâu nhỏ, đây là ai thế? Không nói cho chú của mày biết à? Là thằng bồ mà mày câu được ở trường sao? Trông có vẻ khá là có tiền đấy. Nó có thể tiêu được cho mày bao nhiêu?”

Đôi mắt Du Liệt dần dần tối sầm trong bóng đêm. Khuôn mặt sáng sủa kia treo lên vẻ lạnh lùng, đuôi mắt sâu dài rét buốt như khắc trên lưỡi dao mỏng.

“Nếu ông còn nói với cậu ấy thêm một câu ghê tởm nữa thì lúc ra ngoài tôi nhất định sẽ xé nát miệng ông.”

Anh giữ chặt đến mức lan can đã hơi mất hình dạng.

Hạ Vĩnh Tài vẫn mỉm cười nhưng lại cau mày.

Cho dù có bị ngăn cách bởi bóng tối và lan can nhưng ánh mắt của chàng trai kia vẫn lạnh đến mức khiến người ta khiếp sợ, giống như một con thú bị nhốt trong lồng, như thể chỉ một giây ngay khi được thả ra, nó sẽ xé toạc cổ họng của ông ta, khiến sau lưng người ta cảm thấy ớn lạnh.

Hạ Vĩnh Tài không yên tâm quay đầu lại nhìn cổng trường.

… Quả thực là đã đóng rồi.

Sau đó hàm răng vàng khè lại nhe ra, nụ cười ghê tởm lại xuất hiện: "Mày có tức giận thì cũng chẳng làm được gì đâu mà. Cổng trường đóng rồi, hay là mày đi gọi bảo vệ đi?"

"..."

Ánh mắt hung dữ của Du Liệt nhìn về phía phòng bảo vệ.

Phòng bảo vệ cổng trường cách chỗ Hạ Diên Điệp gần nhất nhưng nếu anh muốn chạy từ trong trường ra thì cũng phải chạy vòng quanh cả một tòa nhà. Dù anh có chạy bạt mạng thì Hạ Diên Điệp cũng sẽ có ít nhất hai mươi giây không ở trong tầm mắt anh.

Mà không biết cái gã ở bên ngoài đã dọa cho hồ ly nhỏ sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu kia là loại cặn bã gì. Làm sao anh có thể yên tâm để cô một mình ở đó với ông ta trong hai mươi giây chứ?

Xương ngón tay của Du Liệt căng cứng, các khớp gần như phát ra âm thanh.

Một giây nào đó, anh đột nhiên ngước mắt nhìn lên phía trên đầu mình. Ngay bên ngoài bức tường, một đèn đường chiếu sáng công suất cao được thiết kế đặc biệt trong trường, chao đèn bằng thủy tinh không dày.

Vô số ý nghĩ cũng chỉ vụt qua trong thoáng chốc.

Du Liệt cúi đầu, quét một phát trên mặt đất. Sân vận động được quét dọn sạch sẽ quá mức. Bên cạnh anh, đến cả một chiếc lá rơi cũng không tìm thấy chứ đừng nói đến một hòn đá.

Chỉ có nó thôi.

Du Liệt ngước mắt lên. Ánh mắt anh xuyên qua lan can dán chặt lên Hạ Diên Điệp: “Hồ ly.”

Anh nghiêng mặt sang một bên.

Gần như ngay giây đầu tiên nhìn vào hướng đi của ánh mắt Du Liệt, Hạ Diên Điệp đã đoán được suy nghĩ của anh. Cô nín thở: "Không được, cậu…"

Cô không kịp nói cho xong.

Du Liệt đã nhấc đôi chân dài, dẫm lên khoảng trống giữa các ô thoáng, anh nắm lấy mũi giáo bảo vệ ở trên đỉnh lan can rồi vung cổ tay ném viên đá đen trong lòng bàn tay về phía chao đèn của chiếc đèn đường ở cách anh rất gần.

"Bụp!"

Chao đèn thủy tinh bị hun trong nhiệt độ cao phát nổ ngay lập tức.

Trong và ngoài hàng rào, ánh đèn đều tắt ngúm.

"Du Liệt!"

Tầm nhìn đột nhiên rơi vào bóng tối, Hạ Diên Điệp không kịp thích ứng nên gần như sợ hãi đến bật khóc.

Khoảng cách từ chỗ Du Liệt đến đèn đường rất gần, nó gần như ở ngay trước mắt, ngay trên đỉnh đầu anh.

Nhiều mảnh vỡ rơi xuống như thế, lỡ như có một mảnh…

"… Không sao."

Trong bóng tối, chàng trai ngồi xổm trên lan can chậm rãi và nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu rồi từ từ đứng dậy.

Mà ngay lúc này, trong bóng tối phía ngoài lan can, kẻ vừa mới ý thức được chuyện gì xảy ra - Hạ Vĩnh Tài - trợn trừng hai mắt: "Mẹ cái thằng ranh con này! Mà dám lừa tao! Mày chờ tao…"

Lời còn chưa nói xong.

Ở phòng bảo vệ cách đó không xa, nhân viên bảo vệ bên trong cuối cùng cũng bị tiếng đèn đường nổ tung làm cho giật thót. Cửa phòng mở ra, hai nhân viên bảo vệ đang túc trực chạy đến.

Một người trong số bọn họ vừa cầm cây gậy an ninh trên tay mà chạy vừa gào lên: "Ai! Làm cái gì vậy! Đứng yên tại đó, không được cử động!"

Ánh đèn pin chói mắt lóe lên.

Du Liệt đứng ở phía trong lan can. Động tác giơ tay tạm thời dừng lại và chuyển thành hơi che trán: “Tôi là Du Liệt. Người đàn ông ngoài kia muốn bắt cóc học sinh nữ, giữ ông ta lại đi.”

"…?!"

Độ truyền bá danh tiếng của cậu ấm ở trường cấp ba Tân Đức còn vang dội hơn so với số hiệu phó túm trong lòng bàn tay không hết cộng lại.

Lời nói của anh ta rõ ràng đã khiến hai nhân viên bảo vệ chạy tới giật mình.

Hạ Vĩnh Tài thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì hai người đó đã lao vào và đẩy ông ta xuống đất.

Du Liệt thở phào nhẹ nhõm.

Anh giơ tay gõ gõ lên lan can: “Chiếu một cái đèn đến đây.”

“Hả?” Nhân viên bảo vệ bối rối.

“Đèn pin.” Du Liệt kiên nhẫn nhắc lại. Lúc ánh đèn của đối phương chiếu tới, anh giẫm lên khoảng giữa lan can rồi nhấc đôi chân dài lên chỗ bên dưới mũi giáo báo vệ lan can.

Thực sự là anh muốn trèo qua đầu lan can đầy mũi nhọn đó ra ngoài.

“Du Liệt!!”

Lần này thì không phải là gần như nữa.

Là giọng nói thực sự vỡ vụn của hồ ly nhỏ. Mang theo sự bực bội cùng run rẩy gần như sắp khóc, cô nhìn chàng trai vẻ mặt lạnh lùng đang định trèo tường ngay trước mặt bảo vệ.

Hạ Diên Điệp thở chậm, tự mình nhắc đi nhắc lại ba lần “Đừng hoảng sợ”.

Đến khi hơi thở trở nên thông thuận hơn thì lúc này cô gái mới bước về phía hàng rào.

Cô không dám nhìn vào mũi giáo bảo vệ lan can sắc nhọn đến mức phản chiếu ánh sáng mà chỉ cúi đầu đi vòng qua chỗ mảnh thuỷ tinh vỡ vỡ khiến tim cô run lên của chiếc đèn đường. Cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng dừng lại bên ngoài lan can.

Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng run rẩy trong bóng đêm: “Nếu cậu dám bò thì lúc ra ngoài tôi sẽ xử chết cậu.”

Du Liệt nhảy từ lan can xuống. Anh sửng sốt vài giây rồi đột nhiên mỉm cười: “Sợ tôi xảy ra chuyện thế cơ à?”

Hạ Diên Điệp tức giận đến mức trừng mắt với anh. Ánh mắt cô trông có vẻ như sẽ lao đến cắn cổ anh nếu không có hàng rào ngăn cách.

Du Liệt bị ánh mắt của cô gái thu hút đến mức suýt chút nữa đã không kìm nén được ham muốn tấn công.

"... Được. Cậu cách ông ta xa ra một chút, không cho chạy lung tung." Yết hầu của anh lăn xuống thật sâu. Anh cười ngốc nghếch quay người lại rồi đi vòng ra phía cổng trường: "Đợi tôi ra ngoài rồi cho cậu xử chết nhé."

Cuối cùng, Hạ Vĩnh Tài không chống cự được với hai nhân viên bảo vệ nên bị đẩy đến phía ngoài phòng bảo vệ. Trong lúc này, tài xế cũng đã lái xe tới.

Mà Du Liệt cũng đi từ sân vận động ra tới cổng trường.

Anh từ phía bên trong cánh cửa phòng bảo vệ bước ra. Thứ đầu tiên mà anh nhìn thấy là đôi mắt màu hổ phách của cô gái.

Đồng tử của Hạ Diên Điệp co rút lại.

Hôm nay Du Liệt mặc một bộ đồ thể thao màu xám nhạt. Dù không tính đến vết thương mỏng dài rướm máu đỏ tươi dưới trán kia thì khắp cả người cũng có dấu vết bị mảnh vỡ cào xước.

Bộ quần áo thể thao bằng vải cotton không thể che giấu được không biết bao nhiêu chỗ máu đỏ tươi chói mắt thấm ra ướt đẫm.

Trên người anh mặc quần áo màu xám nhạt nên những vết thương lại càng rõ ràng, càng khiến người ta nhìn thấy mà xót ruột.

Hai nhân viên bảo vệ và chú Triệu tài xế đều sợ hãi, đặc biệt là tài xế. Môi ông ấy run rẩy, lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu.

Lúc đi ngang qua, Du Liệt tiện tay lấy điện thoại của ông ấy đi rồi bỏ lên bàn: "Trước khi vào tôi đã kiểm tra rồi, không nghiêm trọng đâu. Đừng làm rộn lên."

Thuận miệng nói xong thì Du Liệt cũng dừng lại trước mặt Hạ Diên Điệp.

Anh cụp mắt nhìn cô gái từ trên xuống dưới, cuối cùng mới để ánh nhìn rơi trên đôi mắt đỏ hoe của cô: “Ông ta không làm cậu bị thương chứ?”

"…"

Hạ Diên Điệp nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, gần như không nói nên lời.

Cô sợ nếu mình mở miệng sẽ không kìm được cảm xúc.

“…Không phải vậy chứ?”

Ở khoảng cách gần, đây là lần đầu tiên Du Liệt tận mắt nhìn thấy nước mắt từ trong đáy mắt hồ ly nhỏ trào ra. Trong thoáng chốc, anh khó mà tránh khỏi cảm thấy hoảng sợ. Thế nhưng ngoài cảm giác đau lòng ra, ở nơi vực sâu không thấy đáy lại có một loại âm thầm vui sướng không thể nào lý giải được.

Hạ Diên Điệp quay mặt đi. Đuôi mắt cô đỏ hoe như đóa hoa diên vĩ quyến rũ được vẽ lên.

“Đi bệnh viện.” Cô nhẹ giọng nói.

Du Liệt: “Không cần đi, chỉ là vết thương nhẹ thôi.”

Hạ Diên Điệp bực bội đến mức quay đôi mắt ướt đẫm lại lần nữa.

Ánh mắt đó khiến cổ họng Du Liệt nghẹn lại. Anh sững sờ mấy giây rồi mới cười cười, có chút vừa xấu hổ lại vừa bất lực: “Nếu biết trước thì hôm nay tôi đã mặc quần áo màu đen rồi.”

“… Sao cậu không mặc quần áo màu trắng luôn đi?”

Hạ Diên Điệp run rẩy giơ tay lên, gần như muốn túm lấy cổ áo anh nhưng trước những vết thương đang rỉ máu kia, cô lại không thể ra tay được.

Du Liệt cụp mắt xuống. Dưới ánh nhìn của anh, đôi bàn tay trắng nõn gầy gò của cô gái nắm lại thật chặt, cuối cùng cũng kiềm chế mà buông xuống.

Anh khẽ thở dài, đè nén những cảm xúc hỗn loạn đó.

“Không sao đâu mà.” Anh đút tay vào túi quần rồi biếng nhác nhảy nhảy tại chỗ. Tài xế bên cạnh bị dọa sợ đến mức suýt chút nữa thì duỗi tay ra ôm lấy anh nhưng lại bị ánh mắt anh ghim chặt tại chỗ.

Sau đó Du Liệt mới quay đầu lại: “Cậu xem, còn sống nhăn.”

“…”

Hạ Diên Điệp suýt thì bị anh chọc cho tức chết.

Thế nhưng cô không muốn lãng phí giây nào với anh nữa. Ánh mắt cô nhanh chóng lướt qua những chỗ bị thương trên người anh. Cuối cùng, cô gái giơ tay ra nắm lấy cổ tay trái của anh: “Vậy thì cậu về cùng chúng tôi đi.”

Vừa quay người lại, ánh mắt của Hạ Diên Điệp lại chạm phải ánh mắt nham hiểm của Hạ Vĩnh Tài đang ngồi xổm trong góc.

Nỗi sợ hãi trong lòng Hạ Diên Điệp đã biến mất. Lúc này, trong lòng bàn tay cô đang nắm lấy một cổ tay sắc nét và hơi lành lạnh, thứ còn đọng lại trong đầu cô là những vết thương và máu trên người Du Liệt. Thậm chí cô còn có ý muốn lao vào Hạ Vĩnh Tài và xé nát ông ta.

Cô gái đang run lên vì tức giận hít một hơi thật sâu. 

Cô vừa định nói thì Du Liệt đang đi phía sau cô đột nhiên tiến lên một bước, vờ như không có chuyện gì xảy ra mà chặn lại ánh mắt ấy sau đó dùng tay trái nắm lấy tay cô và kéo cô ra khỏi phòng bảo vệ.

“Cậu lên xe trước đi.”

“?” Hạ Diên Điệp đang định từ chối thì cửa phòng bảo vệ trước mặt lại bị Du Liệt lùi lại một bước rồi khóa chặt.

Xuyên qua tấm kính, Du Liệt nhìn Hạ Diên Điệp bằng ánh mắt an ủi.

Sau đó anh xoay người quay trở lại rồi như thể không để ý đến vết máu khắp người mà bước tới trước mặt kẻ đang bị bảo vệ giữ chặt - Hạ Vĩnh Tài. Du Liệt ngồi xổm xuống.

Nụ cười quyến luyến đối với cô gái đã tắt ngấm từ lâu.

Vết máu trên trán đã bị Du Liệt tiện tay lau đi trước khi bước vào phòng bảo vệ, lúc này lại có một giọt khác từ từ chảy xuống, thấm ướt mái tóc rối bời, đen nhánh rồi đọng lại ở đuôi mắt anh.

Thế nhưng anh lại như thể không để ý mà chỉ cụp đuôi mắt lạnh nhạt thờ ơ xuống nhìn người trước mặt.

"Thằng ranh con, mày nhìn, nhìn cái gì mà nhìn!" Ánh mắt của Hạ Vĩnh Tài vừa nham hiểm lại vừa lẩn tránh.

Cậu học sinh cấp ba như thể không cần mạng sống trước mặt quả thực là nằm ngoài tầm hiểu biết của ông ta. Đôi mắt đen láy kia khiến ông ta sinh ra chút cảm giác lạnh sống lưng đến hoảng loạn.

“Muốn tiền hả?” Du Liệt khẽ cong môi dưới nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng.

"Liên quan đếch gì đến mày!"

Du Liệt lại mỉm cười, vẫn nhìn người đàn ông bằng ánh mắt rét lạnh như thể đang nhìn một đống rác rưởi bên đường: “Tôi họ Du, Du Liệt.”

Hạ Vĩnh Tài sửng sốt: "Tập đoàn Du Thị có... Có quan hệ gì với mày?"

Hai người bảo vệ đang đè ông ta chán ghét ấn xuống. Nghe thấy thế, bọn họ liếc mắt nhìn nhau sau đó một người khịt mũi cười nói: “Đây là cậu ấm của nhà họ Du, ông nói xem cậu ấy có quan hệ gì?”

"!"

Hạ Vĩnh Tài nuốt khan. Trong giây lát, đôi mắt ông ta bị sự tham lam lấp đầy.

“Sau này nếu muốn tiền thì đến tìm tôi.” Du Liệt cúi người. Giọt máu kia nhỏ xuống đuôi mắt anh. Trên làn da trắng lạnh của anh, giọt máu ấy chói mắt như dấu vết của ác quỷ.

Anh nói từng câu từng chữ bằng giọng điệu tàn nhẫn.

“Nếu còn quấy rối Hạ Diên Điệp một lần nữa, tôi sẽ móc mắt ông.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện