Điện thoại di động trong tay bị cô cầm chặt tới nỗi nóng lên.
Cô điều chỉnh lại cảm xúc rồi vội vàng tìm kiếm số điện thoại của Thời Chung.
Nhưng vừa định nhấn nút gọi thì tay cô bỗng khựng lại.
Nghĩ một lát, cô đành phải chuyển sang gọi cho Tiểu Từ.
Chỉ có Tiểu Từ là sẽ nói thật với cô…
Tiểu Từ chỉ nói qua về tình hình của buổi hôn lễ bị cắt ngang chiều tối qua.
Thẩm Thấm không chờ được nữa mà ngắt lời của Tiểu Từ: “Anh ấy… sẽ ngồi tù thật sao?”
“A Chung hoàn toàn không đưa hối lộ, rõ ràng là anh ấy bị nhà họ Tưởng và cô ả Phương Vi Vi ấy hãm hại.
Nhưng vấn đề nan giải lúc này là cho dù phía cảnh sát có trả lại sự trong sạch cho A Chung thì sau khi trải qua việc bị báo chí bôi đen, trong lúc nhất thời A Chung cũng không thể rửa sạch thanh danh của mình ngay được.
Đến lúc đó các cổ đông đồng loạt rút vốn, ngân hàng thì không chịu cho vay, chắc chắn Trung Hâm sẽ phá sản.
Chiêu này của nhà họ Tưởng đúng là tàn độc.”
“…”
Khi Thẩm Thấm về tới nhà thì đã là giữa trưa.
Đầu cô đau như muốn nứt ra, chỉ biết ngồi phịch xuống đất, tay còn cầm chặt điện thoại.
Còn chiếc di động trên tay cô như cảm nhận được tâm sự nên cũng dần trở nên lạnh lẽo, hệt như trái tim băng giá của cô vậy.
Khi cô cầm điện thoại lên lần nữa thì trong lòng đã âm thầm có một quyết định…
Nhưng tìm khắp danh bạ mà vẫn không thấy, khi ấy cô mới nhớ ra là mình chưa từng lưu lại số điện thoại của Tưởng Lệnh Thần.
Gần đây cô và Tưởng Lệnh Thần qua lại với nhau hơi nhiều, mà toàn là Tưởng Lệnh Thần chủ động tìm cô chứ cô chưa bao giờ chủ động tìm anh ta.
Tưởng Lệnh Thần từng nói cho cô biết số điện thoại của mình nhưng cô không thèm lưu vào.
Bây giờ, tìm khắp danh bạ mà vẫn không tìm thấy ba chữ Tưởng Lệnh Thần, Thẩm Thấm gần như sốt ruột muốn khóc.
Ngay lúc cô đang rối tung rối mù thì bỗng nhiên nhớ ra Tưởng Lệnh Thần từng đưa cho cô một tấm danh thiếp.
Vì thế, cô vội vàng chạy vào trong nhà tìm tấm danh thiếp ấy.
Cuối cùng, cô tìm thấy nó trong thùng rác.
Cô gọi theo số điện thoại in trên đó.
Người bên kia nhanh chóng bắt máy.
Vừa nghe giọng của tên đang ghét ấy, Thẩm Thấm liền xác định mình không hề gọi nhầm số…
“A lô?”
“…” Thẩm Thấm không tử chủ được, nuốt một ngụm nước bọt mới có thể lên tiếng: “Là tôi, Thẩm Thấm đây.”
Có lẽ Tưởng Lệnh Thần đang giận cô vì chuyện đêm qua nên cố ý làm khó cô, nói là bây giờ không có thời gian để gặp.
Thẩm Thấm có việc cầu xin nên đành nhượng bộ.
“Bây giờ không rảnh, vậy… tối nay gặp được không?”
Dù sao thì bây giờ cũng đã là lúc chạng vạng, cách đêm tối cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Thẩm Thấm an ủi mình như vậy.
Nhưng Tưởng Lệnh Thần lại nói tối nay anh ta phải đến ủng hộ bạn bè nên không có thời gian gặp cô.
Nói xong Tưởng Lệnh Thần cúp máy ngay.
Thẩm Thấm gọi lại thì chỉ nghe tổng đài báo “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận.”
Không liên lạc được với Tưởng Lệnh Thần, Thẩm Thấm gần như mất cả đêm để tìm anh ta khắp nơi.
May mà khi còn bán rượu, cô có không ít mối quan hệ nên cuối cùng cũng có thể tìm được anh ta.
Đêm ấy, Tưởng Lệnh Thần đi đua xe với bạn.
Đường đua được ánh đèn có công suất cao chiếu sáng rực.
Thẩm Thấm vừa đến gần đã nghe thấy tiếng động cơ xe đang gầm rú.
Cô đưa mắt nhìn sang thì thấy trên đường đua có hai chiếc xe độ đang chạy như bay.
Cô không xác định được chiếc xe nào là của Tưởng Lệnh Thần.
Hai chiếc xe đua lướt qua trước mặt cô hết vòng này đến vòng khác.
Nhân viên phục vụ bưng đồ uống tới cho cô, Thẩm Thấm liền kéo anh ta lại, hỏi: “Bọn họ phải đua bao nhiêu vòng?”
Nhân viên phục vụ ném cho cô một ánh mắt “xin an phận, đừng quấy rầy”.
“Theo như cách nói của bọn họ thì máy còn chưa nóng, chưa thể kết thúc nhanh được đâu.”
Thẩm Thấm nhìn đồng hồ đeo tay, rất muốn bất chấp tất cả lao vào trong đường đua, dùng cơ thể mình để chặn xe của Tưởng Lệnh Thần lại.
Nhưng đưa mắt nhìn chiếc xe đua lao nhanh vun vút qua trước mặt, cô dần dần từ bỏ ý nghĩ ấy.
Mãi đến khi cô đợi đến sắp phát điên lên thì hai chiếc xe kia mới chịu dừng lại.
Tưởng Lệnh Thần từ trên chiếc xe màu đỏ bước xuống, tháo mũ bảo hiểm ra, vuốt lại đầu tóc một chút.
Trái ngược hẳn với vẻ nôn nóng của Thẩm Thấm, anh ta có vẻ thoải mái và tràn trề năng lượng.
“Ồ, em gái bán bia đã đến rồi!”
Thẩm Thấm vội vàng chạy về phía anh ta.
“Tôi…”
Cô vừa nói được một chữ thì đã bị Tưởng Lệnh Thần ngắt lời: “Tôi phải đi xem kết quả đây, có chuyện gì thì đợt lát nữa rồi nói.”
Nói xong, anh ta liền cùng bạn mình chạy về phía trọng tài trên bục cao để xem số liệu mà máy đo tốc độ đo ra được.
Có việc phải nhờ người ta nên Thẩm Thấm đành cố nén sự nôn nòng trong lòng xuống, tiếp tục chờ đợi.
Cuối cùng, sau khi xem xong số liệu, Tưởng Lệnh Thần không hài lòng lắm, quay trở lại trước mặt Thẩm Thấm.
“Tôi đến…”
Lần này, Thẩm Thấm chỉ vừa mới nói được hai tiếng đã lại bị Tưởng Lệnh Thần cắt